Những người ở dưới có người quan chiến có người suy nghĩ đối sách thì bên kia đã thiệt thêm hai người nữa. Một người là tà tu bị liên thủ đánh ra xa, trong vòng một hơi thở bị đẩy lùi con quái vật kia lại hiện thân. Một đớp tiễn đưa tà tu kia về trời.
Một người nữa là tán tu nào đó không có bảo vật hộ mệnh trực tiếp bị yêu tộc giết.
Năm người còn lại nổi trội nhất hẳn là vị yêu tộc kia. Không nói tới sức chiến đấu kinh khủng, thân pháp cũng là cực kỳ nhanh. Hắn là người duy nhất thoát được một cú cắn của quái vật dưới hồ.
Quân Huyền nhìn tới hỗn chiến cũng có chút trầm tư. Nếu là lúc trước hắn còn cảm giác ổn nhưng giờ thì không được. Hắn là huyền hư kỳ đứng ở trong tổ đội liền không bị để ý nhất. Hắn vừa có thể đánh lén bằng hồn lực lại có thể tụ lấy bạt kiếm thuật. Nhưng mà con quái vật kia đã làm hỏng hết, thời gian tụ bạt kiếm thuật quá lâu.
Quân Huyền hắn nhìn tới, thời gian con quái vật lên cũng không có là một số cố định. Có lúc ba giây có lúc hai giây nhưng đều là từ năm giây đổ lại. Mà năm giây lại trùng hợp là lúc bạt kiếm thuật ngưng tụ xong. Năm giây lại không đủ với hắn.
Quân Huyền hắn nam nhân không thể quá nhanh! Năm giây thời gian dù hơi nhanh nhưng trong trường hợp này lại không được. Hắn nhìn chín người xung quanh bắt đầu nghĩ nghĩ.
…
Trong thời gian đấy, đại chiến kết thúc. Kết quả thực sự không thay đổi, người đoạt được bảo vật chính là vị yêu tộc kia. Hắn không những lấy nhục thân cứng rắn ngạnh kháng người xung quanh qua đòn công kích cuối cùng cướp đi bảo vật. Mà còn quay lại lấy thân pháp phản kích người kia khiến người kia rơi xuống hồ để quái vật ăn lấy chỉ còn một vũng máu.
Yêu tộc nam tử kia đoạt được liền tiến về bên dưới gốc cây cổ thụ bắt đầu mở chùm sáng ra xem.
Tổ đội đầu tranh đấu xong lại tiếp tục tổ đội thứ hai, tổ đội thứ hai gồm mười một người tranh đấu lại kịch liệt hơn trước. Mười một người tranh đấu nhưng cuối cùng người thắng lại là một nữ tử. Vị nữ tử này là người của Phiêu Miểu Cung, Quân Huyền hắn có chút nhận biết.
Dù sao Phiêu Miểu Cung người cầm đầu lườm nguýt Kiêu Phong bị hắn với Long Ca chứng kiến. Tiện thể, Quân Huyền hắn cũng đảo mắt nhìn xem người của Phiêu Miểu Cung thì liền thấy nàng. Có thể đứng ngay sau người cầm đầu, thân phận và cảnh giới hay thực lực đều không đơn giản.
Sự thật đúng là như thế. Mười một người mà nàng có thể đi tiếp liền chứng minh.
Sau tổ đội thứ hai, tổ đội thứ ba và thứ tư liên tiếp cùng diễn ra. Tổ đội thứ nhất và thứ hai lần lượt tranh phong là do nam tử kia chỉ có một bảo vật xuất hiện một lần.
Nhưng sau tổ đội thứ hai, nam tử kia lại phất phất tay. Hai chùm sáng từ đằng sau được đẩy lên, ý vị này là hai tổ đội cùng tranh đấu.
Tổ đội thứ ba liền không ngoài Quân Huyền dự đoán, linh hư trung kỳ duy nhất trong tổ đội linh hư hậu kỳ lại cướp được bảo vật tiến vào vòng trong. Cũng không phải như người phiêu miểu cung hoặc yêu tộc kia có thể lấy thực lực đề người.
Linh hư trung kỳ này thực lực xác thực không nổi bật nhất nhưng sát chiêu và thân pháp lại nhanh khủng khiếp.
Một sát chiêu tiễn hai linh hư hậu kỳ về trời. Đây chưa phải là chỗ hắn kinh khủng. Không chỉ người mang sát chiêu, thân pháp né tránh cũng là đỉnh tiêm.
Yêu tộc nam tử kia có thể dựa vào huyết mạch sinh ra mang một tia phượng hoàng mà sở hữu tốc độ vượt trội. Thì người này lại lấy linh hư trung kỳ tu vi nhưng tốc độ không hề thua kém bao nhiêu. Người này cũng đồng dạng yêu tộc kia, né qua một cú cắn tử thần của quái vật.
Tổ đội thứ tư liền là của La Yên sư tỷ. La Yên sư tỷ bước vào thân truyền đệ tử cũng nào có đơn giản như vậy. Nàng lúc trước là gặp người khác cảnh giới cao hơn hoàn toàn đè ép nhưng khi cùng cấp nàng liền không ngán ai.
La Yên lấy vô địch chi tư trong linh hư trung kỳ mà bước lấy được bảo vật tiến vào gốc cây cổ thụ.
Sau bốn tổ đội đầu những tổ đội còn lại cũng liên tiếp xảy ra hỗn chiến, thời gian chiến đấu càng ngắn càng tránh được quái vật dưới hồ đánh tới. Đáng nói nhất chính là tổ đội thứ sáu, tổ đội một hai ba đều là của linh hư hậu kỳ chiến đấu kịch liệt đương nhiên không cần phải nói.
Tổ đội thứ tư đến tứ tám là của linh hư trung kỳ. Chiến đấu cũng thực sự vất vả mới lấy được bảo vật nhưng mà tổ thứ sau người đi tiếp lại khác. Hắn chỉ sử dụng đúng một chiêu liền trong chớp mắt cướp lấy bảo vật rời đi.
Thời gian hắn sử dụng huyền kỹ nhanh đến mức các linh hư hậu kỳ ở phía cổ thụ chưa kịp phản ứng tới đã thấy hắn cầm bảo vật tới nơi.
Quân Huyền vốn là đang suy nghĩ đối sách nhìn một màn này mắt hắn chợt sáng. Người khác có thể không rõ nhưng hắn lại biết người kia sử dụng thứ gì. Đấy chính là bí pháp! Bí pháp chính là từ công pháp sinh ra. Nhưng không phải công pháp nào cũng có bí pháp.
Ít nhất công pháp đấy phải đạt tới đẳng cấp đủ điều kiện. Mà công pháp có thể sinh ra bí pháp đã phải là tôn cấp công pháp mới có thể. Không nói tới nam tử kia bối cảnh kinh khủng có thể có tôn cấp công pháp nhưng ngộ tính người này không sai.
Dù sao không phải ai cũng có thể ngộ ra được bí pháp. Bí pháp kia cũng giống như Hóa Viêm Hỗn Độn Thuật đều thay thế cho thân pháp mới khiến tốc độ nam tử kia không ai thấy được.
Mười hai tổ đội thì tổ đội Quân Huyền là tổ đội thứ mười. Nửa ngày trôi qua cuối cùng cũng đến lượt hắn. Quân Huyền hắn cũng không có như những linh hư kỳ kia nhìn tới nhìn lui thăm dò nhau. Hắn tiến lên chính là nhanh như chớp sử dụng lấy hóa hư thuật kèm theo hư không bộ.
Hóa hư thuật trong chốc lát khiến hắn gần như hóa hư thân thể chỉ để lại một bộ tàn ảnh. Quân Huyền lại không chần chừ thôi động Hóa Viêm Hỗn Độn Thuật.
Hóa Viêm Hỗn Độn Thuật vừa ra, trong nháy mắt thân thể hắn hoàn toàn biến mất tại không trung. Người khác có thể coi nhẹ hắn không để ý tới nhưng mà linh hư trung kỳ chiến đấu vượt cấp bước vào vòng tiếp theo kia cùng với La Yên lại luôn để mắt tới.
La Yên nhìn Quân Huyền biến mất liền ngạc nhiên ra mặt. Nhưng nam tử kia thấy một màn này lại cười, Lâm Tuyết nhìn tới bí pháp này trong lòng lại nhảy lên hai từ : “Khá lắm!”
Bí pháp chính là thứ cầu mà không được. Lâm Tuyết hắn thiên tư hơn người có thể thân pháp nhanh nhẹn, chiến đấu vượt cấp nhưng mà hắn cũng lại không ngộ ra tới bí pháp.
Vậy mà tiến vào trong này lại đã có hai người ngộ ra tới. Tên linh hư kỳ kia thì cũng thôi đi, Lâm Tuyết hắn không để trong lòng. Dù sao Lâm Tuyết hắn cũng chỉ cần thời gian cũng là ngộ tới. Nhưng mà huyền hư kỳ này ngộ tới liền khiến tâm tình của hắn chợt tắt.
Lâm Tuyết nhìn tới một màn này ánh mắt đảo ra chỗ khác. Bí pháp đã xuất ra kết quả liền đã rõ ràng.
Quả nhiên như Lâm Tuyết dự đoán, Quân Huyền hắn sử dụng hóa viêm hỗn độn thuật bước vào hỗn độn. Sau đó, một đoàn hỏa diễm tử hư không nhảy ra tới cuốn lấy bảo vật rồi lại chợt biến mất. Đợi mọi người kịp phản ứng, Quân Huyền hắn đã tay cầm chùm sáng bước tới gốc cây cổ thụ.
Tốc độ dù không nhanh được như linh hư trung kỳ kia sử dụng bí pháp nhưng với tốc độ như này vẫn làm chín linh hư sơ kỳ ngơ ngác không kịp phản ứng.
Kết cục của chín người kia liền không khác được. Nam tử hoàng giả kia đã nói liền không ai có thể trái. Dù có linh hư sơ kỳ nhanh chóng nhận ra liền thoát thân lên bờ nhưng vẫn như cũ bị một cú cắn tới. Dù hắn đã đứng trên bờ an toàn nhưng hắn lại không biết dưới bờ cát vẫn là nước. Mà nước là địa bàn của con quái vật kia, con quái vật kia liền một cắn bao trùm khu vực cát đó đem linh hư kỳ kia xuống tới.
Có người thậm chí bay lên trên thoát nạn nhưng mà lại có một sức kéo từ dưới kéo hắn xuống. Không cần phải nói cũng rõ ràng từ đâu, không phải nam tử hoàng giả kia ra tay cũng là con quái vật động.
Kết cục của những người không có được bảo vật đều là không khác nhau. Dù có trốn tránh ra sao đều phải chết!
Muốn thoát chết cũng chỉ có một con đường là đối mặt với nó và giành lấy bảo vật mà thôi.
Hoàng giả chi tranh chính là tàn khốc. Tiến vào đây ban đầu có tới ngàn người, qua cửa ai thứ nhất chỉ còn lại một trăm hai mươi hai người tiến nhập. Một trăm hai mươi hai người này tư chất đều phải đạt tới điều kiện nhất định mới có thể tiến vào đây.
Vậy mà giờ thì sao ? Một trăm hai mươi người lại chỉ còn lấy mười hai người sống sót. Mười hai người này đều phải giành lấy bảo vật từ trong nguy hiểm để giữ được mạng mà sống nhưng tương lai cũng lại không rõ ràng ra sao.
Còn những người còn lại thì đủ thảm, đã trở thành bữa ăn cho con quái vật dưới hồ. Hoàng giả chi tranh mới qua hai cửa đã thấy nguy hiểm chập chùng, người chết nhiều như núi. Cái này không gọi là tàn khốc thì là gì ?
Chưa nói tới ngàn người lúc đầu, một trăm mười người kia tư chất như vậy cũng có thể bước lên hoàng giả nếu dính một sợi cơ duyên. Thậm chí có người còn không cần cơ duyên cũng có thể tiến tới một bước kia. Nhưng giờ vì hoàng giả chi tranh tàn khốc đã phải bỏ mình.
Ai cũng rõ ràng việc này nhưng đều không có cách. Đây chính là sự thật trần trụi, nếu không có tàn khốc như vậy thì một cường giả sinh ra sao được chào đón đến như vậy ? Hay đơn giản tư chất kinh người sinh ra đã được trải thảm đỏ, còn không phải vì tránh những thứ như này sao ?