Chương 149: Dưới đáy hồ

Quân Huyền hắn cũng không rõ ràng vì sao thiên thư lại đưa lựa chọn này cho La Yên sư tỷ nhưng thiên thư từ trước giờ liền chưa sai, hắn lựa chọn tin tưởng. Lại tiếp tục bước đi, Quân Huyền bước chân chưa từng dừng lại.

Cũng không lâu lắm, hắn bước qua trận pháp tiến tới cánh cổng không gian thông ra ngoài. Từ cánh cổng bước ra, Quân Huyền ánh mắt nhìn xung quanh. Ngoài hắn ra cũng chỉ có gần hai mươi người bước ra tới. Tốc độ của hắn xác thực không nhanh nhưng mà hắn dựa vào thiên thư phá trận ra tới. Mà gần hai mươi người này có thể tiến ra xác thực có bản lĩnh.

Bước qua cánh cổng không gian, nơi chạm chân chính là một bờ cát. Trước bờ cát là chính là một gốc cây đại thụ không lồ, tán lá thân cây vươn ra khắp xung quanh. Ở chính giữa thân cây xuất hiện một nơi bằng phẳng mà ở nơi đó đặt một cái ghế, trông cái ghế này có chút cổ kính nhưng chất liệu lại được làm bằng hàn băng mộc. Hàn băng mộc cực kỳ hiếm có ngoài tác dụng giúp nhanh chóng tu luyện còn có thể bài trừ tạp chất và khắc chế tâm ma.

Tâm ma này có thể có người có, có người trong lòng không tạp niệm lại không sinh ra. Nhưng chỉ cần là người tu hành mấy ai trong lòng không tạp niệm a? Chính vì thế, nếu có được hàn băng mộc trong tay, tu luyện liền không phải lo lắng.

Quân Huyền bước chân xuống tới liền dừng ở nơi đó chưa động thêm. Hắn vừa bước xuống đã bị người xung quanh chú ý, nếu bây giờ thêm động tác không thành tiêu điểm mới là chuyện lạ. Dù sao nơi đây đều là linh hư kỳ chỉ riêng hắn lại là một huyền hư tới được đây.

Thời gian trôi qua thêm gần một giờ lại có rất nhiều người ra tới. Ban đầu chỉ có gần hai mươi người nhưng giờ lại tới con số trăm. Trong đó cũng có cả La Yên ra cùng. La Yên ra liền tới cạnh Quân Huyền đứng. Nơi đây chỉ có hai người là đồng môn liền chọn một chỗ cùng đứng.

La Yên nàng vốn là định ra chọn một chỗ dễ nhìn cho sư đệ ra sau có thể thấy. Nhưng nào ngờ, nàng vừa ra tới liền thấy Quân Huyền vẫy vẫy. Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng nàng cũng không có truy hỏi. Ai cũng có bí mật và chính nàng cũng vậy. Nhưng mà, vị sư đệ này có vẻ lại nhiều bí mật quá a?

Cũng không để thời gian trôi qua lâu, vị nam tử lúc trước lại xuất hiện. Một đạo ánh sáng từ trên đỉnh cây chiếu xuống, nam tử đã yên vị trên chiếc ghế làm từ hàn băng mộc. Hắn ngồi trên đó nhìn xuống đôi chút cũng chưa từng nói gì. Nhưng mà, chỉ một động tác xuất hiện như vậy cũng đã thu hút mọi ánh nhìn ở đây.

Ánh mắt vị nam tử này xuyên qua mọi người nhưng lại như cũ dừng dừng ở Quân Huyền. Không nói lần trước, hắn cảm thấy huyết mạch hay linh hồn đều chịu áp chế từ tiểu tử huyền hư kỳ này. Lần này, tiểu tử này thế mà thông qua được cửa thứ nhất kia ?

Phải biết a, khi tiến vào cung điện có tới ngàn người nhưng mà tiến vào đây lại chỉ có hơn trăm mà thôi. Mà ngàn người kia liền có cả đống linh hư kỳ thế nhưng tiểu tử này vẫn lọt nổi vô đây ?

Nhưng mà, nam tử cũng không để ý quá nhiều. Hắn vỗ tay một cái liền đứng dậy. Không chỉ mỗi đứng dậy không như thế, khi hắn đứng dậy vùng cát bắt đầu di chuyển. Cả một vùng cát lớn như vậy bắt đầu bị đẩy lùi về sau để lộ ra một mặt hồ bước. Mặt hồ nước cũng không quá rộng chỉ có hai mươi mét mà thôi.

Đối với một huyền hư hay linh hư chính là một vài hơi thở liền phóng qua mặt hồ nước và tới bên kia cũng là tới cây cổ thụ lớn kia.

Nhìn vùng cát quy vị, nam tử mới hướng tới mọi người nói : “Các ngươi chia thành tổ mười người sau đó tranh đoạt thứ này.” Vừa nói, nam tử kia vừa phất tay. Mười hai đồ vật xuất hiện lơ lửng trên không trung treo trên các tán lá của cây cổ thụ. Mười hai đồ vật treo nhưng chỉ có một đồ vật hiện lên trên cùng rõ nhất.

Không ai nói nhưng tất cả đều hiểu, sẽ là có một tổ đội chi tranh trước tiên.

Mà trùng hợp, dưới đồ vật này chính là mặt nước. Đồ vật xuất hiện nam tử mới nói tiếp : “Trong một tổ chỉ có một người có thể có nó. Những người còn lại…”

Nói đến đây, nam tử kia dừng lại không hé thêm một lời nào. Ý vị này trong mười người chỉ có một người có thể đi tiếp. Chín người còn lại cũng chưa rõ ràng ra sao. Nhưng mà, nụ cười đằng sau câu nói kia mới lại làm người khác lạnh sống lưng.

Không cần phải nói, chia tổ đội Quân Huyền luôn là người được chào đón nhất. Dù sao hắn là một huyền hư kỳ. Cùng tổ đội với chín người kia linh hư thì chín người kia lại không lo lắng. Một huyền hư mà thôi, điểm uy hiếp liền không để vào mắt đây.

La Yên vốn là muốn theo lấy nhưng Quân Huyền liền từ chối. Dù sao những người trong tổ đội này đều là linh hư sơ kỳ, hắn mới là không lo lắng đây.

Nếu thêm La Yên vào ngược lại là cản trở hắn, tổ đội mười người phải loại chín. Nếu hắn ở một mình tha hồ tung hoành nhưng mà có La Yên tỷ lại khác. Dù sao hai mười cũng phải một người bị loại.

La Yên nàng cũng không có cách liền chọn lấy một tổ đội. Nàng vốn là ý bảo hộ lấy sư đệ cũng nàng cũng hiểu. Hoàng giả chi tranh dựa theo bản lĩnh không có được vậy liền mất. Nàng cũng không thể bảo hộ Quân Huyền như lúc mới vào được.

Mà chưa nói tới, tổ đội của Quân Huyền đều là linh hư sơ kỳ. Nàng lại là một linh hư trung kỳ, nếu nàng tiến vào đó các linh hư trung kỳ khác sẽ để yên sao ?

Tổ đội thành lập hoàn thành. Một trăm hai mươi hai người thành ra mười hai tổ đội. Đáng nói nhất là ba tổ đội cuối cùng, đều là linh hư hậu kỳ. Chỉ riêng ở tổ đội thứ mười lại có một linh hư trung kỳ dám đứng vào đó.

Quân Huyền ánh mắt nhìn tới linh hư trung kỳ kia, người kia nhanh như chớp phản ứng lại nhìn xuống tới. Chưa nói tới về thực lực nhưng chỉ độ nhạy bén và cảm giác nhưu vậy cũng đã kinh khủng. Mà người này trong bề ngoài cũng lại không nổi bật cho lắm. Nhưng mà những nhân vật chính chả phải đều như vậy sao?

Hai người trong cùng một hoàn cảnh, ánh mắt nhìn nhau lại không hề mang địch ý. Ánh mắt cũng chỉ là tò mò lại thêm hiếu kỳ. Nếu trong tiểu thuyết khác, Quân Huyền hắn dám khẳng định người này là nhân vật chính.

Nhưng mà ở đây lại khác, hắn đã có kim chỉ thủ. Dung mạo, khí chất cũng đầy đủ liền không thể làm nhân vật phụ được a?

Diễn ra đầu tiên chính là một cuộc tranh đấu của các linh hư hậu kỳ.

Mười linh hư hậu kỳ nhanh như chớp xuất hiện xung quanh bảo vật. Bảo vật này là một chum sáng không thể nhìn thấy thứ bên trong nhưng chỉ cần biết, cầm được vào nó đã là yên tâm rồi.

Mười linh hư hậu kỳ đều có đề phòng nhau chưa ai dám tiến lên. Yêu tộc dù huyết mạch kinh khủng hay thân thể cũng rắc chắc nhưng cũng không dám liều mình. Ở đây còn có tà tu thủ đoạn đánh lén số một, bọn hắn mới không muốn làm tốt thí.

Cái gọi là các tông tu sĩ liền không khác, chính đạo luôn ở miệng nhưng mấy ai hành động liêm chính ? Tà tu đi lên chả nhẽ các tông tu sĩ để yên sao ?

Nếu cứ tiếp tục như vậy chưa có ai dám động thủ thì thời gian tranh đấu sẽ cực kỳ lâu. Nhưng mà, ba hơi thở qua đi. Mặt nước bắt đầu động, từ dưới mặt nước một miệng cá lớn tới mười mét trồi lên.

Chỉ trong vòng đúng hai tích tắc, mọi người ở đây kịp phản ứng tới thì đã có hai linh hư hậu kỳ biến mất không còn tung tích. Những người ánh mắt kịp quan sát được không khỏi rùng mình. Bởi vì thứ kia quá kinh khủng.

Không chỉ xuất thủ nhanh gọn lẹ mà còn không cho bọn hắn kịp phản ứng một chút nào. Thứ dưới nước kia như một sát thủ mà có thể khiến chết lúc nào không hay.

Cảm giác đến cú cắn kia không phải vương giả phòng ngự không chống đỡ được khiến ai cũng có chút hoảng. Dù thủ đoạn thoát thân có nhưng với tốc độ như vậy không ai nói trước được điều gì.

Nam tử ngồi trên hàn băng mộc nhìn cảnh này cười nói : “Ta đã từng nói, chỉ một người được đi tiếp. Chín người còn lại kết cục, chính là trong bụng nó.”

Chữ “nó” rơi xuống, đầu cá kia lại một lần nữa ngoi lên. Thời gian từ lần trước đến giờ lại trùng hợp là ba giây đồng hồ. Đầu cá lần này ngoi lên mọi người có chút kịp phản ứng. Tám linh hư hậu kỳ trong nháy mắt di chuyển nhưng vẫn chậm. Tám người thì vẫn có một người thân đạo tử tiêu trong miệng cá.

Một cú đớp qua đi, con cá lại xuống hồ. Bảy linh hư hậu kỳ qua lần này không dám chậm chạp nữa bắt đầu ra chiêu. Trong đầu bảy người đều tới một suy nghĩ lấy bảo vật này. Dù sao lấy được bảo vật này mới là sinh cơ duy nhất. Cứ tiếp tục đề phòng nhau không chết vì đánh lén cũng lại chết vì yêu thú dưới hồ.

Bảy linh hư vào hỗn chiến, dư âm bắt đầu liên tục tỏa ra. Những người đứng bên dưới sắc mặt cũng lại không tốt đẹp. Vốn là tưởng chi tranh không thành công có đường quay về nhưng giờ thì quay đầu là tường. Rời khỏi chi tranh cũng chưa chắc có lấy một con đường sống. Duy nhất vẫn là tranh đoạt thành công. Nhưng mà nhìn các tổ đội ở đây nào có tổ đội nào dễ ăn đâu ?

Trong cùng một tổ đội đều là cùng cấp chi tranh, riêng tổ đội có Quân Huyền và linh hư trung kỳ kia thì khác một chút mà thôi. Nhưng một người biến số cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Chín người còn lại cũng không chỉ đứng xem thôi như vậy.

Chưa nói tới, con quái vật dưới nước kia mới là kinh khủng. Tranh đấu cùng cấp vốn là đã khó, trong vòng mấy giây muốn kết liễu hoặc đẩy lùi đối thủ càng là khó hơn. Nhưng trong vòng mấy giây không đẩy lùi được vì đối mặt lại là con quái vật kia.