Chương 145: Công kích

Thời gian vẫn là chưa đủ bên ngoài chợt tới một áp lực lớn chèn ép vào trong hang động. Áp lực này không sai được, chính là tới từ vị yêu tộc trong hoàng thất kia. Dù chưa đột phá tới huyền vương nhưng áp lực trên thân vẫn chèn ép ba linh hư kỳ thân truyền đệ tử không thở nổi.

Nhưng mà nếu đọ áp lực với Quân Huyền vậy liền sai lớn, hắn được Long ca truyền tới Long uy, so uy áp với vương huyền kia đều không thua kém bao nhiêu. Vì vậy, đứng dưới áp lực này Quân Huyền hắn không lép vế. Cũng không phải Long uy yếu kém chỉ bằng uy áp của vương huyền kỳ mà là Quân Huyền hắn cảnh giới quá thấp không thể phát ra uy áp bao nhiêu.

Nhưng một huyền hư chống được uy áp của một linh hư đỉnh phong cũng đã đủ làm mọi người một phen trầm trồ. Bốn người biết không có cách nào trốn đành phải tiến ra ngoài hang động. Dẫu sao nếu có chết cũng là ngạnh kháng chết chứ không phải núp trong hang động mà chết.

Dưới uy áp của vị kia, bốn người tiến ra bước chân có chút nặng nề. Yêu tộc hoàng thất càng không kiêng nể gì đứng tại trên không trung nhìn xuống. Uy áp như muốn tuyên cáo toàn bộ khu rừng “đây là con mồi của ta”.

Trên thân vị kia mọc ra đôi cánh màu vàng kim phô trương thanh thế. Nếu Quân Huyền hắn không sai vị này hẳn là đại bằng một tộc a? Dù sao đôi cánh kia cũng đã nói lên tất cả.

Yêu tộc hoàng thất vị kia nhìn thấy bốn người ra cũng chưa vội vàng tấn công xuống. Hắn đứng trên không lạnh lùng một câu nói : “Hai con kiến hôi mang ý nghĩ chạy khỏi tay ta ?” Dừng lại một chút, Dương Hoàng cười lạnh. Hắn cảm giác con người chính là vô tri.

Biết trước không thể chạy thoát nhưng vẫn là cố gắng chạy để rồi sao ? Hai tên kia một đường chạy vấn lạc cả hai. Hai tên này một đường chạy kết cục sẽ khác sao ? À khác một chút, chính là có thêm hai người nữa chết cùng.

“Các ngươi là muốn chết như thế nào ?” Dương Hoàng cao cao tại thương nhìn xuống hỏi. Một câu hỏi như quyết định sinh tử bốn người.

Quyết định sinh tử cũng không hề sai, xung quanh đã đứng lấy tám yêu tộc linh hư kỳ. Dù chỉ là linh hư sơ kỳ nhưng ba người ở đây cũng khó đối phó. Nếu ba người khôi phục thương thế có lẽ sẽ khác nhưng bây giờ lại không được.

Tám yêu tộc cũng chỉ là phong bế đường chạy mà thôi. Quan trọng nhất vẫn là Dương Hoàng kia. Dương Hoàng là nửa bước vương huyền, ở đây ai có thể là đối thủ hắn a?

Bốn người đều có chút im lặng không biết nên đáp lại ra sao ? Vì đáp án như nào cũng đi tới một kết thúc mà thôi. Đúng lúc này, một giọng nói lên tiếng đáp lại : “Chết cùng ngươi sao ?”

Thân truyền đệ tử ở đây ba người đều không lên tiếng, vậy người nói chính là Quân Huyền. Có chút không ngờ tới nhưng ba người vẫn là không nói gì. Dù sao đây là một tử cục, Quân Huyền hắn nói được lời nào hay lời ấy đi.

Dương Hoàng ở trên chính là cười lạnh. Một huyền hư kỳ dám nói chuyện với hắn vào giờ phút này ? Hắn ban đầu còn chả thèm để mắt tới con kiến hôi đấy đây.

Không nói thêm một lời nào, Dương Hoàng đánh một đường chỉ xuống. Một chỉ từ đầu ngón tay đánh xuống nhìn như đơn giản nhưng đây chính là nửa bước vương huyền đánh xuống không phải ai cũng có thể đỡ được. Chính là như ba người thân truyền bây giờ đều không dám ngạnh kháng lấy.

Đường chỉ cũng lại không hướng ba thân truyền đánh xuống mà chỉ thẳng Quân Huyền. Đã người nhiều lời vậy liền tiễn ngươi đi trước. Dương Hoàng xuất thủ cũng không có lưu tình. Đối với hắn bóp chết huyền hư cũng là dẫm một con kiến không sai biệt lắm.

Quân Huyền nhìn thấy huyền lực đánh tới cũng là nhíu mày. Thời gian đường chỉ đánh tới rất nhanh, hắn lại không thể dùng một huyền kỹ nào cả. Mà kể cả có huyền kỹ cũng không thể chống lại uy lực này được.

Đường chỉ lấy tốc độ kinh khủng đánh tới. Một huyền hư đối mặt với đòn đánh này không khác gì người bình thường đứng trước thiên thạch đổ ập xuống.

Một đoàn hỏa diễm từ trong tay Quân Huyền cháy ra. Quân Huyền hắn dùng hỏa diễm va chạm với đường chỉ của Dương Hoàng. Đường chỉ trong chốc lát biến mất. Hỏa diễm đốt cháy đưa mọi thứ trở về hư không.

Dù đường chỉ được ngăn cản, Quân Huyền dưới đòn tấn công cũng bảo hộ được tính mạng nhưng hắn vẫn là dính một chút thương. Dị hỏa có mạnh nhưng cũng không thể giúp hắn đánh vượt cấp như vậy được. Hắn nếu đối kháng với huyền hư hậu kỳ có thể không sợ. Nhưng mà, linh hư đó chính là một trời một vực với huyền hư.

Chưa nói tới, Dương Hoàng còn là nửa bước vương huyền, chiêu thức đánh ra kinh khủng liền không cần bàn. Hắn ngăn cản được mà không nguy hiểm tới tính mạng đã là vạn hạnh.

Ba thân truyền đứng cạnh Quân Huyền liền rõ ràng nhất. Dưới một đòn đánh như vậy vị sư đệ này vẫn là toàn thây ? Cũng không phải toàn thây mà chỉ đơn giản lùi lại mấy bước cả người cũng lại không thương tổn.

La Yên nàng biết Quân Huyền có thể chiến đấu vượt cấp kinh khủng. Nhưng đó cũng là trong trạng thái không tự chủ kia, thế mà bây giờ Quân Huyền ở trạng thái bình thường vẫn như cũ có thể an toàn dưới đòn đánh của nửa bước vương huyền ?

Hai vị thân truyền còn lại càng không phải nói. Hai người đã từng đối mặt với Dương Hoàng, biết hắn mạnh mẽ ra sao. Một kích kia dù không có dùng tới huyền kỹ nhưng đó cũng là nửa bước huyền vương một kích a? Sư đệ này mới có huyền hư mà thôi, vậy mà có thể tiếp nổi ? Đây mới là điều làm hai người cảm giác khó tin.

Dương Hoàng nhìn tới có chút nhíu mày. Tiểu tử này thế mà lại an toàn ? Đỡ được tới một đòn tùy ý của hắn có thể an toàn, xem ra huyền hư này cũng không tầm thường a. Hơn nữa ngọn lửa ban nãy làm trong cơ thể hắn yêu hỏa có chút xao động. Không tự chủ được mà muốn cúi đầu xưng tôn.

Dương Hoàng cười, hắn nhìn lấy Quân Huyền cũng không tấn công mà cười nói : “Tiểu tử, ngươi mang hỏa chủng kia giao cho ta. Ta tha ngươi một mạng.”

Ba thân truyền có thể cảm giác không tới. Nhưng Dương Hoàng trong người hắn yêu hỏa động, hắn cảm giác vẫn là nhạy bén hơn nhiều. Quân Huyền hắn cũng lại không đáp, hắn nhìn tới Dương Hoàng trong mắt như hiện rõ “muốn hỏa chủng ? ngươi nằm mơ.”

Quân Huyền dù đối mặt với nửa bước vương huyền nhưng hắn vẫn là động thân tấn công lại.

Long đế ấn xuất động. Trong chốc lát từ Quân Huyền đánh ra tới cửu long tấn công lại Dương Hoàng. Long đế ấn chính là địa cấp huyền kỹ. Luyện tới tầng cuối cùng mới có thể đánh ra tới cửu long. Quân Huyền hắn cũng không dám chần chừ đành xuất động toàn bộ.

Cửu long chi uy lấy thế vũ bão đánh tới. Đối mặt với cửu long đánh tới, Dương Hoàng cũng không thèm động. Hắn nhìn tới Quân Huyền lạnh lùng bốn chữ : “Kiến càng lay cây.”

Bốn chữ ra hết một đường kiếm khí chém ra. Cửu long đánh tới bị một đường kiếm cản lại tán loạn trong thiên địa. Quân Huyền hắn cũng rõ ràng. Cửu long đánh tới hoàn toàn không thể chạm tới Dương Hoàng một chút nào.

Hắn cũng lại tích tụ một kiếm.

Đế vương bạt kiếm thuật được chém ra tới.

Một đường kiếm như muốn chẻ đôi thiên địa, oanh động càn khôn được chém tới.

Đối với cửu long, Dương Hoàng hắn còn thờ ơ đôi chút. Nhưng đường kiếm này, hắn có chút nhíu mày. Không sai được, đường kiếm này đã phá vỡ ranh giới cảnh giới. Một huyền hư vậy mà có xuất một kiếm chạm tới một Linh hư trung kỳ công kích ?

Dù linh hư trung kỳ công kích đối với Dương Hoàng chỉ là dễ dàng né tránh nhưng đối với nhân loại này hắn thật sự có ánh nhìn khác.

Nhìn xem, ba tên linh hư trước mặt hắn đều nhúc nhích chẳng dám nói gì tới phản công. Thế mà con kiến hôi hắn chẳng để ý tới nhất lại có lá gan bực này ? Mà bản sự cũng liền không phải yếu đuối. Nếu không phải ở phe đối địch, Dương Hoàng hắn không ngại tuyển trở thành người bên thân đây.

Đường kiếm đánh tới. Dương Hoàng cũng lại ra một đường kiếm. Hai đường kiếm va vào nhau trong chốc lát triệt tiêu cùng tại biến mất.

Dương Hoàng cười lạnh nhìn xuống nói : “Ngươi còn bản lĩnh gì mang ra thử thử ?”

Quân Huyền hắn cũng lại không nói. Hắn rõ ràng với cảnh giới bây giờ của hắn chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Hai chiêu đánh ra Dương Hoàng lui cũng chẳng lui, vẫn như cũ đứng trên không một chỗ.

Mà hai chiêu đánh ra đối với Quân Huyền cũng là hao tổn không hề nhỏ. Dù huyền phủ hắc sắc liên tục hút hút, hắn liền có thể chém ra ba kiếm không sai biệt lắm nhưng không động nổi đối phương vậy chém ra làm gì.