Quân Huyền hắn cũng không có bộ dạng nhàn nhã liên cấp tốc leo lấy. Bốn người tốc độ đều không ai kém ai bao nhiêu, ở cuối nhất thì là một người con gái chắc cũng thuộc về đội Lâm Hạo vì Quân Huyền thấy hai người thì thầm to nhỏ liên tục.
Còn ba người trên đầu là Quân Huyền, Lâm Hạo và Tô Huyên Nhi đều không ai thua kém ai.
Bốn người đều chưa phải huyền hư kỳ đều không thể ngự không phi hành, di chuyển nhanh đều sử dụng võ kỹ mà tiến lên. Tốc độ không ai giảm sút đi chút nào cả. Được một nửa đoạn đường, từ trên cao bắt đầu xuất hiện tiếng vang lên : “Ào…ào…ào…”
Tiếng giống thác nước đổ xuống, và quả thực không sai. Lượng nước đổ xuống như một con lũ quét. Nước cũng không phải nhẹ nhàng với tốc độ như vậy đủ quật đổ một thiên huyền sơ kỳ hay trung kỳ trong chốc lát. Bốn người đang tiến lên thấy nước đổ xuống thì tốc độ giảm hẳn rõ rệt. Vừa chạy lên vừa phải chốc nước kéo xuống khiến bốn người có chút khó khăn chật vật.
Dòng nước cũng không có đơn thuần như vậy. Dòng nước này lại mang theo màu vàng óng như ánh sáng phát ra từ thiên bia. Dòng nước càng đổ xuống càng mạnh, bốn người tiến lên được nhưng cũng chỉ là một chút ít.
Cả bốn người đều vận dụng huyền lực tạo thành một lớp bao bọc bên ngoài, phân biệt qua bốn màu sắc. Huyền lực màu vàng bao phủ là Quân Huyền, màu lục là Tô Huyên Nhi. Còn màu hồng là thiếu nữ kia. Lâm Hạo thì lại màu xanh nước biển.
Bốn đạo huyền lực lấp lóe rồi nhanh chóng tiến lên. Dòng nước cũng phải chỉ là một lực lượng cản trở nó còn là khảo nghiệm. Mà khảo nghiệm rõ nhất là tư chất. Lâm Hạo cùng Tô Huyên Nhi đều mang trong mình thể chất đặc biệt trong chốc lát vượt lên trên đầu. Về tư chất của hai người cũng liền khỏi phải bàn, đều đã thiên huyền đỉnh phong khi mới hai mươi tuổi.
Quân Huyền và thiếu nữ liền bị lạc hậu lại phía sau đôi chút. Đúng như người hộ đạo của Thẩm Nhi nói, Quân Huyền hắn đến bây giờ đều chưa bộc lộ ra một thể chất nào đặc biệt cả. Mà đến chính hắn cũng liền không biết hắn có mang được thể chất nào không.
Thể chất lại phân chia là Phàm Thể, Linh Thể, Hoàng Thể, Thánh Thể và chí cao vô thượng là Thần Thể.
Bình thường sinh ra nếu mang một loại thể chất sẽ trở nên khác biệt. Tu luyện cũng dễ dàng hơn nhiều. Vạn thú cùng quy của Thẩm Nhi là hoàng thể, cùng với hai loại thể chất của Lâm Hạo và Tô Huyên Nhi.
Thiếu nữ vốn đang bay chậm hơn Quân Huyền nhưng giờ lại bắt đầu tăng tốc. Nàng cũng liền không phải bình thường, nàng là người mang linh thể.
Tốc độ của Quân Huyền trong phút chốc thành lạc hậu nhất. Đứng từ trên đỉnh núi nhìn xuống, lão nhân gia có chút khó hiểu. Ánh mắt từ người kia hẳn là sẽ không sai đi. Nhưng mà thiếu niên này lại hoàn toàn bình thường như vậy, hắn làm được gì đều đã làm. Cuối cùng vẫn là xem số phận a.
Ở cuối cùng của đội, Quân Huyền nhìn xem phía trên có chút không đành lòng nhưng mà thể chất người ta vượt trội hắn cũng không có cách. Nhưng mà cũng không để như vậy, Quân Huyền liền dùng toàn lực tiến lên. Tốc độ vốn đang yếu nhất liền tăng thêm có phần nhanh nhưng mà cũng không dám dùng hết sức.
Dòng nước càng đổ xuống nhiều hơn, ba người ở trên tiến lên đều chậm hẳn lại như chỉ đang bước đi. Đến mức Quân Huyền hắn còn phải gắng gượng đỡ một chỗ đây.
Dòng nước như thủy chiều đánh tới khiến ai cũng không tiến lên nổi, đều đứng im một chỗ dùng huyền lực cản lấy. Ba người trên đều tư chất tốt, thể chất bá đạo dòng nước còn nhẹ nhàng hơn nhưng dòng nước đánh tới Quân Huyền đó là không thương tiếc.
Đánh tới đánh lui như muốn vùi dập hắn một cách dã man vậy. Gặp tình cảnh thật sự rất khó phá giải, Long ca cũng không, tiền bối còn chưa có dấu hiệu thức tỉnh, dị hỏa càng không thể. Hết cách Quân Huyền hắn cắn chặt răng tiếp tục đón lấy.
Chân hắn đứng trên bậc thang cũng đều có ẩn ẩn dấu hiệu muốn đẩy lùi xuống, chỉ còn một chút nữa hắn thật sự bị dòng nước cuốn xuống cuối.
Không cam lòng nhưng hắn thật sự không thể, cố với lấy thứ hắn không có thì chỉ có hai từ diễn tả đó là “bất lực ”. Đồng thời lúc ấy, Quân Huyền càng gắng gượng bao nhiêu trong cơ thể hắn càng phát sinh bấy nhiêu.
Càng gắng gượng như càng đang cố kích phát tiềm lực trong người hắn, thứ mà như bị phong ấn giờ đang muốn vỡ tan. Một thứ nhìn như giọt nước mắt màu đen trong cơ thể hắn đang dần nứt ra, chỉ có tiếng kêu rất nhỏ “tách…tách… ”. Quân Huyền hắn càng cố trống đỡ, lồng ánh sáng huyền lực cũng dần ảm đạm đi nhiều.
Thiên huyền kỳ chung quy vẫn là có giới hạn của nó. Bước chân hắn như cố níu kéo và dính chặt lấy bậc thang không rời, giọt mồ hơi rơi xuống càng nhiều. Giọt mồ hôi rơi xuống cũng là lúc giọt nước mắt màu đen kia vỡ ra càng rõ rệt.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đã đến năm phút thời gian, ba người phía trên đều đã di chuyển được nhưng mà di chuyển chậm. Chỉ còn hắn lại vẫn dậm chân tại chỗ, không phải hắn không muốn mà là hắn không thể.
Lồng huyền lực bao phủ vỡ tan ra ngay lập tức, Quân Huyền hắn liền tiếp tục sử dụng hồn lực bao phủ. Cũng lúc ấy, phong ấn như được giải khai, giọt nước mắt màu đen kia rơi xuống trong cơ thể như kích phát ra thứ gì. Hồn lực màu trắng tinh khiết nay đã hắc hóa thành màu đen.
Cả người hắn bỗng chốc trở nên rất nhẹ, cảm giác ở trong nước này không là gì cả. Khác với khi nãy, hắn cảm giác như có nhiều ngọn núi chèn ép lên mình vậy.
Biết được cơ hội, Quân Huyền cũng không chần chừ. Cả người nhẹ tênh tiến lên như một mũi tên hắn, vừa tiến lên hắn vừa sử dụng công pháp hấp thu huyền lực và hồn lực xung quanh do hao tổn quá nhiều ban nãy.
Ba người đi trước cách Quân Huyền 50m nhưng chỉ trong chốc lát Quân Huyền hắn bay qua chỉ để lại một tiếng “vèo.”
Ba người nhìn hắn có chút khó hiểu. Không phải vừa nãy còn chật vật không đi nổi sao, giờ phút này sao lại nhưu bật hack phóng vậy. Cũng không dám chần chừ, cả ba người đều nhanh tiến lên nhưng tốc độ cũng không thể được như vậy.
Tốc độ Quân Huyền tăng lên không chỉ khiến hắn và ba nguời bất ngờ. Lão nhân gia chút ý tới cũng là nheo mắt nhìn. Ánh mắt có nửa bất ngờ nửa không tin tưởng nổi. Nhìn một lúc như đã xác định rõ lão liền nói :
“Cái thể chất này, vậy mà vẫn còn tồn tại trên đời sao ?” Tự hỏi một mình nhưng ánh mắt lại nhìn lên trời cao như đang chất vấn.
Tốc độ tăng mạnh khiến Quân Huyền hắn nhanh chóng tiến lên đỉnh núi. Lên đến nơi thì cơn đại hồng thủy cũng không còn nữa mà xuất hiện hai bệ đá ngang hàng nhau. Hai bệ đá một trái một phải. Vì là tín đồ của tay phải nên hắn không chút do dự tiến đến ngồi đó khôi phục trạng thái.