Gần trung tâm, Lâm Hạo đang đứng đối diện Tô Huyên Nhi. Cả hai người đều vừa trải qua một chiến, Lâm Hạo đấu Tô Huyên Nhi dù hơn nàng một chút nhưng lại không thể giết được nàng. Cả hai đành phải lui về chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng.
Nhưng mà, khi hai người vừa lui thiên bia lại rung động. Bình thường thiên bia có ai đổi chỗ hay thêm chiến công người cũng chỉ rung động nhẹ nhưng lần này lại khác. Cả thiên bia lại động rung cực mạnh thu hút vạn chúng chú mục. Trên thiên bia có hai cái tên nhảy lên hạng một cách bất ngờ và bốn tên đều biến mất trên thiên bia.
Đây là người trên thiên bia tự chém giết lẫn nhau, người chưa có trong hàng ngũ thiên bia thì mừng nhưng Lâm Hạo lại không như thế. Hắn phát hiện bốn người chết kia là thủ hạ của hắn mà hai người nhảy hạng chính là hung thủ.
“Hay cho một cái Trần Quân Huyền, hay cho một cái Thẩm Nhi.”
Lâm Hạo nhìn hai cái tên rồi tự lẩm bẩm. Hắn quyết định tạo hóa chi tranh liền giết hai người này đầu tiên. Cái kia Tô Huyên Nhi “hừ!” đơn giản đều là sâu kiến mà thôi.
“Rút.”
Lâm Hạo ra lệnh một tiếng liền kéo theo hơn mười người đằng sau rút lui. Chỉ để lại Tô Huyên Nhi nhìn lên Thiên Bia có chút cười mỉm, bất tri bất giác hai người đã làm giảm đi độ mạnh của Lâm Hạo nhiều.
…
Ngày cũng nhanh chóng trôi qua, thiên bia thứ hạng cũng không thể thay đổi nữa. Một trăm người trên thiên bia đã quyết định. Quân Huyền hắn cũng chữa thương ổn định, vốn là đang định tiến về trung tâm thì một cột sáng màu vàng bao phủ hắn kéo cả người hắn biến mất.
Chín mươi chin người còn lại cũng vậy. Đều có cột sáng màu sáng xuất hiện bao phủ rồi kéo đi nơi khác.
Điểm đến chính là cột đá chọc trời, mà không phải một cột mà là năm mươi cột đá. Trên mỗi cột đá lại xuất hiện hai người ứng đối theo số đối lập thiên bia. Như người số một lại gặp số một trăm rồi cứ như thế mà ra tiếp theo…
Còn Quân Huyền hắn cũng xuất hiện trên cột đá, đối diện đối thủ lại là người của Lâm Hạo. Nhưng mà cũng chưa có chiến đấu gì xảy ra, thiên bia lại có thêm biến động. Trên thiên bia bảng danh sách biến mất liền xuất hiện một dòng chữ :
“Người thắng đi tiếp!”
Ngắn gọn bốn từ nhưng cũng nói hết lên, không ai nói thêm lời nào liền bắt đầu xảy ra chiến đấu. Quân Huyền hắn biết sẽ còn nhiều chiến tiếp theo liền không giông dài nhanh chóng giải quyết. Vẫn là sử dụng dị hỏa bá đạo dễ giải quyết nhất a, đối thủ của hắn nhanh chóng bại nhưng hắn cũng không hạ sát thủ mà đối thủ mở miệng nhận thua thì liền biến mất.
Năm mươi cột sáng cũng nhanh chóng phân ra thắng bại. Năm mươi người tiếp theo liền được phân định trong hai mươi năm cột sáng khác.
Quân Huyền vẫn như cũ, dị hỏa muôn năm. Hắn lại thắng, đối thủ lại nhận thua rồi chuyển đi nơi khác.
Còn hai mươi lăm người, con số dính số lẻ nên hai mươi năm người đều xuất hiện trên một cột sáng. Ở cột sáng này cũng không phải đánh nhau mà có một lão nhân gia đã ngồi đó từ bao giờ. Lão nhân gia có mái tóc hoa dâm bạc trắng nhưng đôi mắt thanh tịnh, sáng ngời như nhìn thấy hồng trần.
Lão nhân gia cũng không có nói thân phận ra mà nhìn hai mươi lăm người rồi nói : “Đến đây bốc số thứ tự đi thôi.”
Dứt lời, trên tay lão nhân gia xuất hiện một cốc tre chứa hai mươi lăm tấm thẻ. Lâm Hạo hắn liền bước lên tóm lấy một số. Hắn mở ra thấy số một liền cười nhẹ : “A! Cuộc đời luôn muốn ta là số một mà.” Dù nghĩ trong đầu thế nhưng hắn cũng không nói ra, lấy xong liền lẳng lặng bước sang một bên.
Bốc thăm chính thức bắt đầu, Quân Huyền cũng tiến lên bốc lấy. Quân Huyền mở ra xem.
Ân ! Không sai… Số 13.
Vận khí hắn cũng quá đỉnh đi. Có mười hai cặp đấu mà số mười ba và là không cần. Không đợi ai báo số, lão nhân gia liền nói :
“Được rồi, chiến thôi !”
Hai mươi tư người trong chốc lát biến mất chỉ để lại Quân Huyền một mình. Hắn nhìn lão nhân gia cũng không nói gì nhưng lão nhân gia nhìn hắn liền thuận miệng buông lời : “Vận khí không tệ.”
Quân Huyền hắn cười cười đáp : “Là vãn bối may mắn, may mắn thôi.”
Lão nhân gia cũng không nói nữa liền xuất ra một tấm kính quan chiến mười hai võ đài. Quân Huyền hắn cũng không chút ngại ngùng liền tiến đến đứng sau lưng lão nhân gia cũng xem cùng. Lão nhân gia cũng không có phản đối. Một già một trẻ lại cùng xem.
Nếu ở đó có thêm chút bia, lạc, mực khẳng định một màn bình luận xôi nổi đã diễn ra.
Đại chiến cũng nhanh chóng kết thúc, từ hai tư người lại loại mười hai người. Mười hai người cũng nhanh chóng xuất hiện trên bệ đá. Vừa xuất hiện mười hai người nhìn một già một trẻ kia có chút kỳ quái. Già chính là lão nhân gia, trẻ chính là người bốc thăm cùng họ. Hai người thế mà chung một chỗ quan chiến.
Người trẻ kia sẽ không có quan hệ gì với lão nhân gia đi, như con trai chẳng hạn…Nhưng mà không để nghi vấn lâu, lão nhân gia lại câu nói cũ.
“Đến đây bốc số thứ tự đi thôi.”
Một chiếc hộp tre lại xuất hiện. Lần này Lâm Hạo cũng không bốc đầu, Tô Huyên Nhi càng không, Thẩm Nhi cũng không, còn lại đều không. Ánh mắt nhìn Quân Huyền như nói : “ Ngươi tới bốc trước.”
Bất đắc dĩ, Quân Huyền tới bốc. Nhìn trên tay thẻ vừa bốc lên là số bảy, Quân Huyền hắn lại cười nhạt. Chung quy là số mệnh không thể trái đi.
Mọi người cũng đều tới bốc. Bốc xong hết, lão nhân gia lại vung tay một cái. Mười hai người trong chốc lát biến mất. Trên cột đá lại chỉ còn Quân Huyền, nhìn xung quanh Quân Huyền hắn rất muốn hỏi…Tạo hóa chi tranh liền cái này ?
Tiếp đó lại diễn theo một màn, Quân Huyền một già một trẻ cũng cùng quan chiến. Quân Huyền hắn không ngần ngại từ nhẫn trữ vật lấy ra chút đồ ăn hắn mang theo dự phòng ra. Lão nhân gia cũng không ngại liền cầm lên ăn.
“Tay nghề không tệ. Không bằng, ngươi liền ở lại đây với lão già này đi. ”
Quân Huyền có chút nghi vấn nhưng cũng lại không hỏi mà đáp : “Tạ tiền bối coi trọng, vãn bối còn có việc cần làm không thể ở lại được.”
Lão nhân gia nhìn hắn cười cười nói : “Ngươi biết vì sao luôn không phải tham chiến không ?”
“Còn mời tiền bối giải thích.”
Lão nhân gia cười cười, tay tùy tiện cầm ăn một cái nói : “Vì người bạn rượu của ta còn nhờ ngươi đây.”
Quân Huyền hắn có chút không hiểu nhưng cũng không có hỏi lại. Hai người lại vừa ăn vừa quan chiến bàn luận. Kết quả nhanh chóng có, Thẩm Nhi thực lực cũng không bình thường vậy mà lọt được vào tới đây. Lâm Hạo và Tô Huyên Nhi cũng càng ghê gớm hơn nghiền ép mà thắng.
Sáu người cùng xuất hiện, nhìn thấy một già một trẻ lại vẫn chỗ cũ đang ăn uống còn nói chuyện không ngừng. Dù bực bội trong lòng nhưng lại không dám lên tiếng. Dẫu sao lão nhân gia kia thân phận ai cũng không biết, thủ đoạn thông thiên như vậy khẳng định không phải nhân vật tầm thường.
Lại một màn quen thuộc diễn ra, Quân Huyền hắn bốc vào số 4. Đây cũng quá may mắn đi, không thì cũng là lão nhân gia kia một phần. Sáu người có người ngó qua thấy được số của Quân Huyền nhưng cũng chưa kịp nói gì liền bị chuyển đến một chỗ khác.
Lại một trận chiến xảy ra trên ba cột đá. Sau cuộc chiến lần này, Thẩm Nhi nàng bị loại nhưng mà lọt vào được mười người liền đã có được ban thưởng rất lớn rồi chỉ cần chờ tạo hóa chi tranh kết thúc liền nhân được.
Ba người xuất hiện trên cột đá lại thấy một màn quen thuộc. Một già một trẻ lại đang ăn uống thảnh thơi, nếu hai người đều thuộc về người thánh giả chi địa thì không sao. Họ chấp nhận nhưng mà người trẻ tuổi kia lại là người cùng tham gia còn bọn họ.
Vốn bản lính nóng nảy, Lâm Hạo liền không chịu nói tiến tới nói : “Ngươi tên là gì ?”
Quân Huyền hắn cũng không đáp mà chỉ có chút nhíu mày. Vô duyên vô cớ liền hỏi tên hắn làm cái gì đây ? Ở yên một chỗ mà cũng có người tìm tới gây sự sao ?
Lão nhân gia nhìn bốn người rồi nói : “Được rồi.” Vừa dứt lời, bốn người lại thấy mình cùng lão nhân gia đã ở một nơi khác. Xuyên qua không gian như vậy thủ đoạn thật xưng thần.
Trước mặt bốn người liên là một cầu thang dài tít tắp không ai biết có bao nhiêu bậc. Chỉ thấy lão nhân gia chỉ lên đó nói : “Nơi cuối cùng có hai đài đấu võ, người thắng cuộc liền có được tạo hóa to lớn.”
Nói xong, lão nhân gia liền biến mất giữa thiên địa. Bốn người nhìn nhau cũng không ai nói gì liền leo thang. Người muốn đoạt được tạo hóa phải đăng đỉnh được nơi này.