Chương 7: Gấu Bảo Bảo mặt đơ
Công viên trò chơi là nơi tụ tập nhân khí, cũng là một trong những nơi An Bộ thường làm việc thêm nhất.
Hiện tại là đầu hè, thời tiết có chút nóng bức, không có bao nhiêu người có thể chịu được liên tục hai đến ba giờ liền mặc trang phục thú bông của công viên dưới ánh mặt trời đi tới đi lui, thể chất hơi kém một chút, chưa đến vài phút liền có thể bị cảm nắng. Nhưng An Bộ hoàn toàn không cần lo lắng những điều này, cô căn bản không cảm giác được nóng, coi như mặc áo bông dày 50 centimet cũng không thể làm cho cô biến thành một thi thể nóng bỏng đầm đìa mồ hôi, chỉ là cô không thể trực tiếp đứng dưới ánh mặt trời, nếu không liền lại bởi vì làn da bị bỏng nắng mà làm tang giá trị tử khí.
Bên trong công viên trò chơi, một con gấu Bảo Bảo mặt đơ béo béo tròn tròn cầm mười quả bóng bay, ngực treo một tấm bảng, dùng phim hoạt hình kiểu chữ viết: 【 trẻ con cao dưới 1m4, có thể lấy một quả bóng bay, còn có thể nhào bột mì, nắm tay gấu Bảo Bảo, chụp ảnh, nâng cao cao. 】
Trẻ con vui sướng vây tới, tranh muốn đoạt lấy bóng bay muốn ôm một cái. Gấu Bảo Bảo mặt đơ một bên nổi cáu, một bên bình tĩnh đem những tiểu quỷ đang treo trên người cô quỷ lột xuống, vẫn không quên hướng ống kính bày ra dáng vẻ lãnh khốc đánh chết boss, chọc cho mọi người chung quanh hết sức vui vẻ.
" Cậu, bên kia có thật nhiều khí cầu, chúng ta mau đi xem một chút." Một bé gái sáu bảy tuổi chỉ vào gấu mặt đơ cách đó không xa, hướng bên người đàn ông hưng phấn hô.
Người đàn ông đó ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn tú.
Giản Ninh Huyên gật đầu, ra hiệu trợ lý Tiểu Lưu nắm tay đứa trẻ, hắn thì chậm rãi theo ở phía sau, trời nóng khiến tâm tình của hắn cực kì bực bội, phía sau áo thun đều bị mồ hôi thấm ướt, sền sệt khó chịu.
"Vi Vi muốn cái nào?" Tiểu Lưu hỏi.
Giản Tiểu Vi nhìn hồi lâu, cuối cùng chỉ vào lão sói xám.
Tiểu Lưu đưa tấm phiếu nhỏ, từ trên tay gấu mặt đơ nhận một quả bóng bay hình lão sói xám, đưa cho Giản Tiểu Vi.
Giản Tiểu Vi cầm bóng bay lão sói xám, con mắt đen lúng liếng còn nhìn chằm chằm các bóng bay khác trên tay gấu mặt đơ, không muốn rời đi.
"Thế nào?" Tiểu Lưu không hiểu nhìn về phía Giản Tiểu Vi.
Giản Tiểu Vi không để ý tới hắn, tránh tay của hắn chạy đến trước mặt gấu Bảo Bảo, mắt nhìn chằm chằm những quả bóng bay kia.
Lúc này, Giản Ninh Huyên đi tới, đang muốn thúc giục một tiếng, nhưng cách gấu mặt đơ khoảng ba bước, thân hình dừng lại, tròng mắt màu xanh lam nổi lên điểm ánh sáng nhạt.
"Gấu Bảo Bảo, cháu còn muốn quả bóng hình con thỏ kia." Giản Tiểu Vi chỉ vào quả bóng hình con thỏ màu hồng trên tay An Bộ, nhu nhu nói.
"Cháu đã có lão sói xám, không thể lấy thêm con thỏ nữa." Ý tứ của An Bộ là mỗi người chỉ có thể lấy một quả bóng.
Giản Tiểu Vi bĩu môi: "Lão sói xám không có thỏ con sẽ tuổi già cô đơn không ai bên cạnh, gấu Bảo Bảo nhẫn tâm nhìn nó khó chịu sao?"
Ai nói cho ngươi lão sói xám cùng con thỏ nhỏ là cp? Loại phối đôi trái với luật rừng một cách nghiêm trọng này không tồn tại.
An Bộ chỉnh lại ngôn từ nói: "Cháu sai rồi, thỏ con nhỏ là vị hôn thê của ta, ta sao có thể đem vị hôn thê của mình giao cho lão sói xám được?"
Giản Tiểu Vi há to mồm, trong mắt tràn ngập chấn kinh: Thỏ con nhỏ là vị hôn thê của gấu Bảo Bảo mặt đơ? Chuyện khi nào? Chẳng lẽ nàng bỏ lỡ cái kịch bản trọng yếu rồi?
Nàng xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn cúi đầu xuống, cô đơn nói: "Tốt a, không tranh với ngươi, cháu không thể để cho lão sói xám làm Tiểu Tam của người khác."
An Bộ: Người lớn nhà ngươi bình thường đến cùng dạy ngươi thứ gì a?
Giản Tiểu Vi ủ rũ, đang chuẩn bị rời đi, chợt nghe sau lưng một đứa bé hô: "Chau muốn thỏ nhỏ!"
Giản Tiểu Vi thầm nghĩ: Thỏ nhỏ là hoa đã có chủ, mới sẽ không cho ngươi đâu.
Ai ngờ vừa mới cự tuyệt nàng gấu Bảo Bảo mặt đơ kia liền đã rất sảng khoái đáp ứng: "Được rồi, cho cháu con thỏ nhỏ."
Giản Tiểu Vi bỗng nhiên quay đầu, không thể tin nhìn gấu Bảo Bảo đem thỏ nhỏ đưa cho người khác.
"Ngươi không phải nói thỏ con nhỏ là vị hôn thê của ngươi sao? !" Giản Tiểu Vi đăng đăng chạy về, chỉ vào gấu Bảo Bảo mặt đơ tức giận chất vấn, một mặt như nhìn đàn ông phụ bạc.
An Bộ mặt không đổi sắc: "Chúng ta vừa mới giải trừ hôn ước, nó tìm đến hạnh phúc mới."
Giản Tiểu Vi miệng một xẹp, ủy khuất đến không được: "Vậy ngươi vì cái gì không cho nó cùng lão sói xám ở cùng một chỗ!"
An Bộ đem tay gấu thật dày nhẹ đặt ở đỉnh dầu tiểu nữ hài, nói khẽ: "Đứa nhỏ ngốc, lão sói xám không phải đã có ngươi sao?"
Giản Tiểu Vi ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn quả bóng trên tay mình, lão sói xám kia một mặt du côn, hướng về phía nàng mỉm cười rực rỡ.
Nàng cúi đầu xuống, nhỏ giọng thầm thì: ". . . Ân, lão sói xám có cháu là đủ rồi."
An mặt đơ: Hiện tại tiểu hài thật sự là trưởng thành sớm. . .
Giản Ninh Huyên đứng ở bên cạnh, quan sát toàn bộ quá trình nhìn một màn tranh đấu bạn đời giữa các giống loài khác biệt, tâm tình có chút vi diệu.
"Cậu, cháu muốn cùng lão sói xám cùng đi chơi đu quay." Giản Tiểu Vi quay đầu nhìn Giản Ninh Huyên nói.
Theo ánh mắt tiểu nữ hài nhìn lại, An Bộ lúc này mới phát hiện phía sau mình còn có một người, cách cô khoảng hai bước chân.
"Hừm, để cậu Tiểu Lưu dẫn cháu đi, cậu ở chỗ này chờ." Giản Ninh Huyên không nhúc nhích đứng bên người An gấu mặt đơ, hoàn toàn không có ý tứ muốn di chuyển.
"Được rồi." Giản Tiểu Vi khéo léo đáp ứng một tiếng, nhảy nhót theo sát Tiểu Lưu rời đi.
An mặt đơ lườm Giản Ninh Huyên một cái, luôn cảm thấy giống như đã gặp qua người đàn ông này ở nơi nào rồi. Bất quá đối với người qua đường râu ria, cô cũng không có nghĩ quá nhiều, chuyên tâm làm gấu mặt đơ, cho bọn nhỏ bóng bay, đưa xong một nhóm, lại lấy một nhóm, sau đó chuyển sang nơi khác tiếp tục đưa.
Trong toàn bộ quá trình người bên cạnh cô như hình với bóng, không phải đứng bên trái cô, thì chính là đứng bên phải cô, bảo trì khoảng cách hai, ba bước, giống như cận vệ.
Quen thuộc hoàn cảnh, rốt cục khơi gợi lên trí nhớ mơ hồ của An Bộ, người đàn ông này không phải là tên kì quái cô gặp ở lễ đính hôn Lương Nguyên kia sao?
Sau khi phát xong nhóm bóng bay thứ ba, An Bộ quyết định cùng hắn nói chuyện phiếm vài câu.
"Tiên sinh xưng hô như thế nào?" Nàng không tin mình mặc thành dạng này, hắn còn có thể nhận ra cô là ai.
"Giản Ninh Huyên." Giản Ninh Huyên vẻ mặt ôn hòa trả lời. Mặc dù trên thực tế không biểu lộ cái gì, nhưng người quen biết hắn nhìn vẻ mặt này của hắn tuyệt đối được cho vẻ mặt ôn hoà.
"Ngài rất thích gấu mặt đơ?" An Bộ trước mắt chỉ có thể nghĩ đến cái khả năng này, nếu không nào có người bình thường nào sẽ cùng theo nhân viên công tác mặc trang phục gấu mặt đơ đi tới đi lui?
Giản Ninh Huyên nhìn chằm chằm gấu mặt đơ, hoàn toàn không bị nó đâm chọt. Bởi vì cảm giác ký thị quá mạnh, giống như thường xuyên nhìn thấy trong gương mặt bên trong kia.
"Không thích?" An Bộ nhìn mặt mà nói chuyện, vừa nhìn liền biết đây là một gia hỏa không có chút tính trẻ con nào, toàn thân trên dưới đều tản rakhí tức vạn ác tiền tài, "Vậy anh vì cái gì một mực đi theo tôi?"
"Bên cạnh cô tương đối mát mẻ." Giản Ninh Huyên cho cô một cái đáp án tỏ vẻ bất lực.
"Bên cạnh nhiều chỗ có thể che nắng như vậy sao anh không đi, ngược lại cảm thấy đứng dưới ánh mặt trời bên cạnh tôi tương đối mát mẻ?" An Bộ nâng đầu gấu của mình, một mặt mặt đơ nhìn hắn.
Giản Ninh Huyên trầm mặc không nói, hiển nhiên không có ý giải thích.
An Bộ trong lòng khẽ động, người đàn ông này nếu thật sự cảm thấy bên người cô tương đối mát mẻ, như vậy chỉ có thể là bởi vì hắn cảm ứng được thi khí trên người cô, thi khí sẽ khiến cho người sinh ra hàn ý trong lòng, nhưng loại hàn ý không cách nào giả được nóng bức. Coi như người đàn ông này cảm giác so với người bình thường nhạy cảm hơn, cũng chỉ sẽ vô ý thức xa cách mình, mà không phải coi cô là một cái điều hòa di động.
An Bộ bước đi cách khoảng 1 mét, 2 m, 3 mét. . . Thẳng đến 7 mét, Giản Ninh Huyên lại đi qua, đem khoảng cách một lần nữa rút ngắn thành 2 m, ngoại trừ có chút chiếm chỗ, không ồn ào không nháo, cũng không có hành động thất lễ nào khác, sở dĩ đi theo nàng, An Bộ hoài nghi rất có thể là bởi vì hắn có thể chất đặc thù.
Bình thường người có thể gần và cảm nhận được âm khí, một loại là thể chất cực âm, nhưng dựa vào âm khí tiến hành tu luyện; một loại là thể chất cực dương, cần âm khí để tiến hành điều hòa. Người đàn ông này một thân tràn đầy hỏa khí, hiển nhiên thuộc về người sau. Nghĩ như thế, nàng đối với hành vi của hắn ngược lại là có thể lý giải.
An Bộ nghĩ nghĩ, duy nhất một lần nhận bốn năm mươi quả bóng bay, phân cho Giản Ninh Huyên một nửa: "Hỗ trợ phát bóng bay, thu phí anh đứng ở đây."
Giản Ninh Huyên lông mày rung động mấy cái, ghét bỏ nhìn đám bóng bay trên tay, cũng không nói thêm gì, thẳng tắp đứng bên người cô, như là một pho tượng thanh nhã đẹp mắt.
Thế là, một màn kỳ quái xuất hiện, bên người gấu mặt đơ vây đầy tiểu hài, mà bên Giản Ninh Huyên lại không người hỏi thăm, một bên đầy âm thanh náo nhiệt, một bên cô đơn lẻ bóng, vẻn vẹn cách xa nhau hai mét, lại phảng phất như hai thế giới.
An Bộ không thể không thừa nhận mình sai rồi, Giản Ninh Huyên giá trị nhan sắc mặc dù nghịch thiên, nhưng ánh mắt lạnh lẽo cùng biểu lộ bất thiện không muốn giao tiếp, đối hài tử tới không có chút lực hấp dẫn nào, coi như trên tay cầm bóng bay Manh Manh, cũng không thể khiến cho hắn chút lực tương tác nào cả. Không cần đoán cũng biết, gia hỏa này nhân duyên nhất định rất kém cỏi.
Sau hai giờ, công việc buổi sáng của An Bộ cơ bản kết thúc.
Giản Ninh Huyên gọi điện cho Tiểu Lưu, để bọn hắn đến Cabri cửa hàng kem ly bên này gặp mặt.
An Bộ quay người đi, chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi, uống hai cốc nước trái cây, bổ sung một chút vitamin.
Vừa đi được mấy bước, sau lưng truyền đến thanh âm thanh lãnh: "An Bộ."
Chuẩn xác không sai lầm gọi ra tên của cô.
An Bộ kinh ngạc quay đầu lại, người đàn ông này làm sao biết tên của cô? Mà cô mặc dày như vậy, hắn làm sao nhận ra cô? Bằng vào thi khí trên người cô có thể nhận ra cô ư? Cảm giác không khỏi quá nhạy cảm a?
Giản Ninh Huyên đi đến trước người cô, hỏi: "Không biết cô đối với công việc trợ lý có hứng thú hay không?"
"Không có." An Bộ từ chối rất kiên quyết.
"Tiền lương 3 triệu, bao ăn bao ở, cộng thêm tiền thưởng." Giản Ninh Huyên đưa ra phúc lợi đãi ngộ không tệ.
Nhưng mà, đừng nói 3 triệu, chính là 300 triệu cũng không khiến An Bộ giao động.
"Thật có lỗi, tôi đối với công việc bây giờ rất hài lòng."
"Cái cô gọi là công việc hài lòng, chính là nhân viên phục vụ nhà hàng, nhân viên khách sạn cùng đóng giả linh vật công viên giải trí sao?" Giản Ninh Huyên ngữ khí sắc bén.
"Đúng vậy a, có vấn đề gì?"
"Những công việc này tiền lương cao nhất không quá năm sáu ngàn, mà lại nhìn dáng vẻ của cô, cũng chỉ là tạm thời, không có thu nhập ổn định. Đã như vậy, vì cái gì không nguyện ý tiếp nhận công việc tôi đưa?" Giản Ninh Huyên tự nhận hắn đưa ra điều kiện đã đầy đủ, rất tốt.
"Bởi vì tôi thích thử các công việc khác nhâu." An Bộ ngữ điệu nhẹ nhõm nói, " thu nhập cái gì, tôi căn bản không quan tâm."
Giản Ninh Huyên: ". . ."
Chủ nghĩa hiện thực đụng tới chủ nghĩa lãng mạn, đề tài này lập tức không có cách nào tiến tục.
"Tốt, tôi muốn đi nghỉ ngơi, hữu duyên gặp lại." An Bộ giơ tay gấu lên, đi xa.
Giản Ninh Huyên nhìn qua cô bóng lưng"Gấu tráng" từ từ đi xa, trong lòng có chút bực bội. Thứ duy nhất để hắn có cảm giác mát lạnh dễ chịu biến mất, hắn lại lâm vào cảm giác nóng bức khó chịu, nhưng hắn không thích làm khó người khác, nếu đối phương không nguyện ý, hắn cũng sẽ không dây dưa, chỉ là trong lòng luôn có loại cảm giác mất mát.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!