Chương 3: Yêu Yêu

Chương 3: Yêu Yêu

7 giờ tối, An Bộ kết thúc công việc, về nhà tắm một cái, nấu bát canh. Ngoài rau quả, canh dinh dưỡng bổ máu cũng có thể gia tăng một giá trị sinh khí nhất định, về sau còn có thể bổ sung thêm mấy chục điểm nguyên khí. Đeo một cái ba lô lên, tinh lực dồi dào rồi ra cửa.

Đối với một cỗ thi thể mỗi ngày 24 giờ thì ít nhất có 20 giờ đều tạo cảm giác thi thể tồn tại, thì các hạng mục hoạt động phong phú ắt không thể thiếu. Ngày hôm nay, ban ngày cô làm việc, ban đêm dự định đi quán bar thả lỏng một chút.

Quán bar Bành trướng ở một con đường lối vào trung tâm chợ giải trí, quy mô không tính lớn, nhưng phong cách thiết kế rất đặc sắc. An Bộ một năm trước lúc đi vào thành phố này, lần thứ nhất vào xem chính là quán bar "Bành trướng", cùng ông chủ quán bar quan hệ không tệ.

"Ngọa tào, Bộ Bộ, ngươi lại đổi tạo hình rồi?" Một thanh niên tóc nhuộm màu lam từ trong phòng nghỉ đi tới chỉ vào An Bộ, mặt mũi tràn đầy kinh dị hô.

Bên phải hắn một thanh niên tóc dài cười lời nói tiếp: "Mỗi lần nhìn thấy tạo hình của Bộ Bộ, đều cảm thấy thẩm mỹ của mình không đủ dùng."

Ba người khác cũng gật đầu tán đồng, tất cả đều dở khóc dở cười nhìn qua An Bộ.

Lúc này An Bộ, trên người mặc một cái áo màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu đen, phía dưới là quần short jean, phối hợp với thắt lưng rộng khảm trân châu, ngực đẹp, eo nhỏ, chân dài, gợi cảm mà soái khí.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là lớp trang điểm trên mặt nàng, mắt màu tím sậm, son môi màu vỏ quýt, mắt phải bên cạnh còn có hình vẽ một đóa hoa hồng xanh, dây leo màu vàng kim xen lẫn quấn quanh, che kín nửa gương mặt. Nhan sắc phối hợp cực kỳ cay con mắt, lộ ra một loại quỷ dị. Nếu trời tối tại thời điểm yên tĩnh, thình lình nhìn thấy khuôn mặt như thế này, tuyệt đối bị dọa cho tè ra quần.

Trên thực tế, cũng không phải An Bộ cố ý trang điểm thành như thế này, chỉ là bởi vì thị giác của cô dị thường, căn bản không thể phân biệt được màu sắc, cô chỉ có thể so sánh được màu đen xám , tất cả mọi người ở trong mắt nàng đều chở thành người da đen.

Năm người đứng trước mặt An Bộ, là thành viên dàn nhạc Bành Trướng, mỗi tuần trình diễn ba lần, An Bộ thỉnh thoảng sẽ cùng bọn hắn tiến lên đài biểu diễn, tuy nhiên cô không phải là chủ xướng, cũng không phải tay ghita hoặc tay keyboard, mà là một tay trống.

Tay trống nữ rất ít thấy, bởi vì người chơi trống có yêu cầu đối với thể lực tương đối cao, sức lực của phụ nữ trời sinh không bằng đàn ông, biểu diễn trong thời gian ngắn thì không có vấn đề, nhưng liên tục biểu diễn trong hai đến ba giờ liền thì phải cố hết sức.

Giá trị sức lực của An Bộ được quyết định bởi giá trị sinh khí cao thấp, càng vận động kịch liệt, càng phát triển được giá trị sức lực. Chỉ cần kịp thời bổ sung dinh dưỡng, không để mình đói bụng, nàng có thể liên tục bạo kích một thế kỷ.

"Được rồi, đừng làm rộn, chuẩn bị lên sân khấu đi." Chủ xướng Verus nói một tiếng, mang theo mấy người hướng sân khấu đi lên.

10 giờ tối, chính là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu. An Bộ đi theo thành viên dàn nhạc đi lên sân khấu, dải màu sắc của tấm Gothic kia dưới ánh đèn, lộ ra vẻ đẹp vô cùng quỷ mị. Mặc dù vị trí của cô cũng không thấy được, nhưng lớp trang điểm trên mặt khiến cô ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, đánh sâu vào thẩm mỹ của phần lớn người ở đây.

Bất quá, tại nơi choáng ngợp, vàng son, trong hoàn cảnh quần ma loạn vũ, bất kỳ điều kì lạ gì xuất hiện đều sẽ không khiến mọi người cảm thấy kì quái, nhiều lắm là chính là đưa lên một mảnh ủng hộ hoặc bài xích, huống chi còn có một nhóm người vốn có thẩm mỹ vô cùng quái dị.

Chủ xướng Verus thuần thục chào hỏi mọi người, dùng ngôn ngữ khôi hài làm nóng không khí quán bar, sau đó tạo tư thế biểu diễn, bên trong tiếng gào thét phía dưới bắt đầu bùng nổ biểu diễn.

An Bộ đứng trước giá đỡ trống, phối hợp với tiết tấu âm nhạc, cánh tay giao nhau vung vẩy, thoải mái lâm ly đập mặt trống, toàn thân đều phát lực, mỗi một cái đều vừa đúng, động tác lộng lẫy rất có tính thưởng thức.

Trước đó còn có những gương mặt nhàn nhạt trong đám người phía dưới, lúc này đều bị tiết tấu tiếng trống kích hoạt hòa vào bên trong trận cuồng hoan.

Một bản nhạc rất nhanh liền kết thúc, tiếng ca bỗng nhiên dừng lại, thành viên phối nhạc cũng đồng thời dừng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng trống liên tiếp dày đặc, như cuồng phong mưa bão, sấm hiện chớp giật, hai cánh tay tinh tế biểu hiện ra kỹ xảo cực kì cao siêu, nháy mắt khiến toàn trường bùng nổ. Theo bầu không khí tăng vọt, An Bộ cũng thu hoạch không ít giá trị sinh khí.

"A a a a a ——" từng tiếng thét lên liên tiếp, đám người lần nữa sôi trào.

"A a a, Verus, ta yêu ngươi! Yêu Yêu, ngươi quá đẹp rồi!"

"Yêu Yêu, thêm một lần nữa!"

"Yêu Yêu" chính là ngoại hiệu của An Bộ trong nhóm nhạc. Mặc dù số lần cô biểu diễn không nhiều, nhưng với vẻ ngoài vô cùng khốc cùng với kỹ xảo tuyệt đỉnh, khiến mọi người đều có ấn tượng vô cùng sâu với cô.

Buổi biểu diễn kết thúc, An Bộ đi xuống sân khấu, đổi lại là tay trống ban đầu của nhóm nhạc. Bài nhạc thứ hai sắp bắt đầu, nhưng mọi người luôn cảm thấy như thiếu một chút cái gì, tựa hồ không còn có cảm giác nhiệt huyết sôi trào như lúc trước.

"Bộ Bộ, cho, đây là rượu trái cây ta đặc biệt pha chế cho cô, fire rose." Ông chủ quán bar Hoa Áo đem trên quầy bar một chén rượu trái cây đẩy đến trước mặt An Bộ.

"Cảm ơn." An Bộ vẫn giữ nguyên gương mặt yêu diễm như có thể hóa thành quỷ bất cứ lúc nào, cầm chén rượu lên bình tĩnh nhấm nháp. Nàng chỉ có thể uống rượu trái cây 18 độ trở xuống, mà cũng không thể uống quá nhiều, nếu không giá trị sinh khí sẽ giảm xuống. Trên thực tế , dù là bất kỳ đồ uống gì cô cũng chỉ cảm thấy vị giống như nước lọc, không có mùi vị gì, uống chỉ qua là cảm tưởng.

"Bộ Bộ, thật sự không cân nhắc gia nhập nhóm nhạc?" Hoa Áo cười nói, " lấy kỹ thuật của ngươi, tương lai nếu xuất đạo nhất định có thể nổi."

An Bộ dựa vào quầy bar, ngón tay chậm rãi vuốt miệng cốc rượu, miễn cưỡng nói: "Ta nếu nghĩ muốn xuất đạo liền đã xuất đạo từ lâu rồi."

Tham gia vào một công việc có nhân khí cao là phương pháp làm tăng giá trị sinh khí nhanh nhất, độ nóng giới giải trí không cần nói cũng biết, nhưng An Bộ tuyệt đối không thể trở thành minh tinh, nói chính xác hơn, là không thể trở thành bất kì nhân vật công chúng cần lộ mặt. Cô sẽ không bao giờ già đi, một người giữ được mười năm thanh xuân rất bình thường, nhưng hai mươi năm ba mươi năm còn không có bất kỳ biến hóa nào, sẽ khiến cho mọi người hoài nghi.

Để tránh phiền toái không cần thiết, An Bộ chỉ có thể nhịn đau nhức từ bỏ con đường hoa lệ, giọng điệu thấp mà từ từ tích lũy nhân khí.

"Ai, quá đáng tiếc." Hoa Áo nửa thật nửa giả cảm thán một câu.

Ngay giữa lúc hai người nói chuyện, bên ngoài quán bar chợt xông vào một đám cảnh sát mặc thường phục khí thế hung hăng, người đứng đầu đưa ra giấy chứng nhận, hô lớn: "Cảnh sát kiểm tra lam thời, tất cả mọi người yên tĩnh, đứng tại chỗ , chờ đợi kiểm tra."

Quán bar là nơi ngư long hỗn tạp, thường xuyên xuất hiện người mua bán hoặc hút độc phẩm, cho nên cảnh sát cách một đoạn thời gian sẽ tiến hành đột kích kiểm tra một lần.

An Bộ đối với kiểm tra không có ý kiến, nhưng với điều kiện là nơi đó không có cô.

Hoa Áo thấy An Bộ một mặt xoắn xuýt, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Ngươi không sẽ. . ."

"Không có, chỉ là ta không tiện tiếp nhận kiểm tra." Kiểm tra ra độc - tính khá tốt, không kiểm tra ra cái gì mới gọi đáng sợ.

Hoa Áo cũng không có hỏi, chỉ chỉ đằng sau quầy bar: "Bên kia có một cửa an toàn, thừa dịp hiện tại đang hỗn loạn, ngươi đi nhanh lên đi."

"Cám ơn." An Bộ bỗng nhiên kéo Hoa Áo, hôn một cái lên mặt hắn, sau đó nhanh chóng đi vào cửa an toàn đằng sau quầy bar.

"Gia hỏa này, tùy tiện chọc người thật sự được không?" Hoa Áo nhỏ giọng đánh giá một câu, trong mắt lại đựng đầy ý cười. Nếu hắn trẻ lại mười tuổi, nhất định sẽ không bỏ qua yêu nghiệt này.

Quán bar Bành Trướng có hai cửa an toàn, một cái ở bên ngoài có thể thấy, một cái là cửa ẩn, An Bộ đi chính là cửa ẩn kia, không bị cảnh sát vây lại.

Ra khỏi quán bar lúc 11 giờ, đối An Bộ mà nói, chí ít còn có thời gian 4 tiếng để hoạt động.

Cô vừa dạo bước trên đường phố, vừa nghĩ có nên về nhà hay không.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông, người gọi đến là Tân Nghiên.

Kỳ quái, ngày hôm nay không phải cậu ấy đi đón bạn trai sao? Thời gian này không ở trong nhà hoặc khách sạn cùng bạn trai tung ân ái, gọi điện thoại cho cô làm gì?

An Bộ nhận điện thoại, vừa uy một tiếng, liền nghe đối diện truyền tới một thanh âm xa lạ: "Ngươi tốt, tôi chủ cửa hàng tiện lợi Nguyên Nguyên, chủ nhân điện thoại này uống say tại tiệm của tôi, không biết ngài có thể tới đón cô ấy được không?"

"Cửa hàng tiện lợi?" An Bộ cho là mình nghe lầm, "Cô ấy tại cửa hàng của ngươi uống rượu? Còn uống say?"

"Đúng thế." Chủ cửa hàng thanh âm nghe có chút ủy khuất, "Hi vọng ngài mau tới đây."

"Được rồi, làm phiền ngươi đem địa chỉ gửi cho ta."

Sau mười lăm phút, An Bộ đi tới cửa hàng tiện lợi Nguyên Nguyên, lướt qua liền nhìn thấy Tân Nghiên say khướt ngồi dưới đất, hai tay ôm chặt chân ghế, khóc đến tê tâm liệt phế. Bên người là mấy vỏ chai rượu rỗng lẻ tẻ, trên mặt đất còn có một bãi khả nghi, tản ra một mùi rất gay mũi.

Cách đó không xa, nam nhân trung niên gương mặt chất phác đau khổ mà nhìn bên này, nhìn thấy An Bộ tiến đến, chẳng những không có buông lỏng, ngược lại khẩn trương hơn. Nguyên nhân rất đơn giản, An Bộ còn chưa kịp tẩy trang, một thân một cây đồ theo hệ Hắc Ám, nhìn qua là biết kiểu thiếu nữ bất lương.

"Ngươi. . . Ngươi chính là nữ hài vừa nói chuyện với ta?" Chủ cửa hàng không xác định hỏi.

"Đúng thế." An Bộ thấy thần sắc quỷ dị của chủ cửa hàng, liền cho là có thể hiểu tâm tình của hắn. Một cửa hang tiện lợi đang tốt, liền bị một con con ma men chiếm lấy, làm cho khách hàng khác đều không dám đi vào, cho dù ai đều sẽ không vui vẻ. Nhưng mà trên thực tế, hắn là bị lớp trang điểm của An Bộ hù dọa.

"Thật không tốt, cho chú thêm phiền toái." An Bộ một bên đem Tân Nghiên nâng đỡ, một bên hướng chủ cửa hàng biểu thị áy náy. Tân Nghiên cũng thật sự là thiên tài, thế mà tại cửa hàng tiện lợi uống say! Người ta không báo cảnh là tính tình hiền hậu.

"Không có việc gì, ngươi đem người mang đi là tốt rồi." Chủ cửa hàng ngược lại là người tốt, thành tâm khuyên nói, " tiểu cô nương tuổi quá trẻ, có cái gì nghĩ không ra a."

"Chú nói rất đúng, quay về cháu sẽ cùng với cậu ấy hảo hảo nói chuyện." An Bộ dừng một chút, từ trong túi lấy ra một trăm tệ, "Đây là một khoản đền bù nho nhỏ, hi vọng không mang đến quá nhiều tổn thất cho chú."

"Không cần không cần, các ngươi đi thôi, về sớm một chút nghỉ ngơi." Chủ cửa hàng vội vàng khoát tay.

An Bộ cũng không nhiều lời, để tiền xuống, vịn Tân Nghiên đi ra cửa hàng tiện lợi.