Chương 12: Diễn viên quần chúng
"Ken, ngươi cho rằng việc này thật sự được không? Nếu như cô gái kia xuất hiện làm sao bây giờ?" Trong căn hộ, Bối Mộng Lạp trên mặt quấn đầy bang gạc nhìn notebook đặt trên bàn trà một chút, biểu hiện dao động không ngừng.
"Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, ai biết tin tức giải phấu chỉnh dung của cô sẽ xảy ra vấn đề, nếu như không làm như vậy, con đường minh tinh của cô chỉ sợ cũng phải xong đời." Ken ngồi ở trên ghế sa lon, bình chân như vại nói, " sự kiện cứu người trên xe buýt vừa vặn thành bệ đỡ đột phá cho cô, chỉ cần thao tác thoả đáng, chờ vết thương trên mặt cô khép lại, cô liền có thể một đường lên mây, còn cô gái kia. . ." Dừng một chút, hắn tiếp tục nói, " hiện trường không có ai thấy rõ tướng mạo cô ấy, coi như cô ấy trở về, cũng không thể chứng minh cái gì. Lui một ngàn bước, chúng ta còn có thể dùng tiền giải quyết."
"Nhưng bệnh viện chỉnh hình bên kia. . ." Bối Mộng Lạp còn có chút không yên lòng.
Ken xùy cười một tiếng: "Bọn họ mắc sai lầm trong khi làm phẫu thuật, chúng ta không tố cáo bọn họ thế là tốt rồi, bọn họ chẳng lẽ còn nghĩ công khai chuyện này, tự hủy danh dự của mình hay sao?"
Bối Mộng Lạp không nói thêm gì nữa, nhìn các đề tài liên quan đến mình đang ở top 1 hot search, vô số người qua đường trở thành fan hâm mộ của nàng, đối nàng khen ngợi có thừa, chưa hề được nhận chú ý bức này, trong long nàng lại có một loại thỏa mãn khó nói lên lời.
Lúc phẫu thuật thẩm mĩ thất bại, Bối Mộng Lạp gần như tuyệt vọng, nhưng Ken thay thế kế hoạch trong nháy mắt đem yếu thế hóa thành ưu thế, làm cho nàng từ trong khốn cảnh thoát ra. Đây chính là một trận đánh bạc, nếu như thua cuộc, bất quá chỉ là rời khỏi giới giải trí, làm người bình thường; nếu như cược thắng, nàng sẽ hoàn thành một lần nghịch chuyển hoa lệ, không cần tốn nhiều sức mà vẫn có thể thực hiện được ước mơ minh tinh.
Nghĩ tới đây, Bối Mộng Lạp ánh mắt chậm rãi từ do dự biến thành kiên định, sau đó vẻ mặt như là đây là do tình huống bắt buộc.
Bị người mạo danh thay đổi mọi việc, An Bộ cũng không biết, dù cho biết rồi cũng sẽ không để ý, cô vốn chỉ muốn giọng điệu thấp lấy giá trị sinh khí, người khác thích nổi danh vậy liền để bọn họ nổi danh, chỉ cần bọn họ đừng làm lộ thân phận của mình là được.
Đi tỉnh lận cận tìm Tân Nghiên chơi hai ngày, sau khi trở về, An Bộ lại nhận thêm một công việc bán thời gian khác—— diễn viên quần chúng.
Gần nhất có một bộ phim truyền hình tên là « khuynh thành tuyệt đại », địa điểm quay chụp tại Ảnh Thị Thành, cần lượng lớn diễn viên quần chúng. An Bộ mặc dù không thể làm minh tinh, nhưng chỉ cần tham dự trong đó, vô luận lấy hình thức gì, đều có thể thu được giá trị sinh khí tương ứng.
An Bộ dừng xe, vừa mở cửa xe liền gặp một cô gái xinh đẹp tóc ngắn quần áo rực rỡ từ trên xe bảo mẫu brrn cạnh đi xuống.
Nàng nhìn xe An Bộ một chút, trong mắt lóe lên một tia khinh thường: "Hiện tại sao nhiều người thích làm màu như vậy chứ."
Hừ lạnh một tiếng, nện bước bước chân nhẹ nhàng đi qua trước mắt An Bộ, đi theo sau lưng nàng còn có một trợ lý mang theo bao lớn bao nhỏ.
An Bộ một mặt ngơ ngác, hoàn toàn không biết nàng đang nói cái gì.
Đi sau lưng các nàng cùng vào Ảnh Thị Thành, An Bộ thanh thản đánh giá bốn phía, nhìn nhân viên công tác của đoàn phim đang bận rộn, thiết bị hiện đại cùng kiến trúc cổ đại lẫn lộn cùng một chỗ, có một loại cảm giác rối loạn thời không.
An Bộ không có nhàn nhã quá lâu, làm diễn viên quần chúng, cần phải tùy thời chờ lệnh. Cô đóng vai một phụ nhân đang dạo phố, gọi chung là Người qua đường, mục đích duy nhất mà cô phải làm là gia tang sự náo nhiệt cho đường phố.
Đổi từ quần áo ban đầu sang trang phục cổ đại, sau đó trang điểm, làm tóc, không quá ba mươi phút, An Bộ liền đem chính mình biến thành một người có nhan sắc bình thường, quần áo mộc mạc, thành một phụ nhân cổ đại lo liệu việc nhà. Nếu bàn về trang điểm và phối đồ, bệnh mù màu An Bộ khẳng định không khống chế nổi sức sáng tạo của mình, nhưng chỉ đánh phấn lot, trang điểm nhẹ, cơ bản không có khó gì.
Khi thợ trang điểm còn đang bận bịu trang điểm cho những người khác, An Bộ đã cầm một cái rổ trúc nhỏ đi dạo trên đường phố.
Đạo diễn đang phân công quay chụp, các diễn viên khác hoặc là hóa trang, hoặc là đối diễn, hoặc là ôn tập kịch bản, đều vì buổi quay mà chuẩn bị.
"A! Là Vũ Hạo!" Vài tiếng kinh hô trong đám người bỗng nhiên vang lên, dẫn tới một mảnh náo động.
An Bộ theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông cao khoảng 1m83 đang chậm rãi đi vào studio, mặc trường sam màu trắng, tóc cài tram ngọc, đai lưng vàng treo ngọc rũ xuống, khí chất bất phàm, lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế mạnh mẽ, trong nháy mắt đẹp trai vượt qua tất người ở đây.
An Bộ cũng có chút ấn tượng với hắn, bởi vì trên quảng cáo, tin tức bát quái, diễn đàn blog thường xuyên xuất hiện hình ảnh của hắn, là một người có nhân khí cao, ngoại hình xuất chúng, diễn viên phái thực lực, đối với nhân vật phong vân thường xuyên xuất hiện này, An Bộ không cần tận lực đi nhớ cũng rất khó có thể không biết sự tồn tại của hắn.
Vũ Hạo trong bộ phim truyền hình này vào vai ông trùm phản diện Tiết Từ Dật, là một người tâm cơ thâm trầm, vừa chính vừa tà, ý đồ mưu triều soán vị Vương gia.
"Vũ Hạo đại thần." Một vị mỹ nữ mặc nam trang đi đến bên người Vũ Hạo, ôn nhu nói, " em tên là Lưu Uyển Nhi, lần thứ nhất cùng đại thần hợp tác, xin chỉ giáo nhiều hơn."
Vũ Hạo mỉm cười: "Trực tiếp kêu tên là tốt rồi, không cần khách khí."
"Vậy về sau em liền gọi anh là 'Vũ ca'." Lưu Uyển Nhi cười nhẹ nhàng, dưới lớp trang điểm tinh xảo, hiện lên một vẻ đẹp dị thường động lòng người.
An Bộ nhìn thoáng qua, nhận ra vị mỹ nữ kia chính vị là trước đây không lâu gặp ở bãi đỗ xe, hình như là nữ hai, diễn vai chi nữ của thừa tướng, vị hôn thê của Tiết Từ Dật -Vương Lạc Tuyết.
"Tốt, mọi người ai vào chỗ nấy, chuẩn bị bắt đầu cảnh quay đầu tiên." Đạo diễn cần loa hô lớn.
Cảnh đầu là nữ hai Vương Lạc Tuyết nữ giả nam trang đi đến chợ đêm, mang theo nha hoàn xông vào một thanh lâu, tìm Tiết Từ Dật đang chìm đắm trong nhạc múa tính sổ, lấy thân phận vị hôn thê chỉ trích hành vi phóng- đãng- hình – sắc của hắn.
Sau một tiếng "Action" Lưu Uyển Nhi diễn vai Vương Lạc Tuyết nổi giận đùng đùng xuất hiện trong chợ đêm.
"Lăn đi!" Nàng thô lỗ đẩy mấy người đang cản đường phía trước ra, như đàn bà đanh đá thẳng đến thanh lâu.
"Cắt!" Đạo diễn lớn tiếng kêu dừng, chỉ vào Vương Lạc Tuyết nói, " Biểu lộ của cô là cái gì? Mặc dù cô là đi 'Bắt gian', nhưng đừng quên thân phận của mình, cô là nữ nhi nhà thừa tướng, đừng biểu hiện như một phụ nhân nơi thôn dã như thế."
Lưu Uyển Nhi hơi đỏ mặt, trong mắt lóe lên một tia xấu hổ.
Buổi quay tiếp tục, "Vương Lạc Tuyết" xuất hiện lần nữa trong màn ảnh, lần này biểu lộ ngược lại là có chỗ thu liễm , nhưng đáng tiếc chỉ là có chút thu liễm hơn so với lần đầu, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ điểm phẫn nộ nào.
Đạo diễn bất đắc dĩ lại kêu ngừng lần nữa, quay lại lần thứ hai thứ ba. Lưu Uyển Nhi mở màn thất bại, oán khí mọc thành bụi, biểu hiện cũng càng thêm kém cỏi.
Vũ Hạo ngồi bên cạnh, trên mặt mặc dù không có biểu tình gì, trong mắt lại lộ ra mấy phần lãnh ý.
Bị mọi người nhìn chăm chú, Lưu Uyển Nhi cảm giác rất mất mặt, thẹn quá hoá giận, dùng sức đem thiếu niên hướng chặn đường bên cạnh đẩy ra. Thiếu niên không có chuẩn bị, lảo đảo hướng trên mặt đất ngã xuống.
Chính thời khắc kinh ngạc dó, một cái tay bỗng nhiên từ bên cạnh vươn ra, níu cổ áo thiếu niên lại, đem thân hình đang nghiêng của hắn kéo về.
"Không sao chứ?" "Phụ nhân" An Bộ một bên tại bán hàng rong, một bên nhẹ nhàng hỏi.
Thiếu niên vỗ vỗ ngực: "Thật sự là hù chết bảo bảo, nếu không phải cô kéo tôi một cái, tôi nhất định sẽ rơi vào cuộc sống không thể tự lo liệu."
An Bộ: Còn có thể khoa trương như thế không?
"Các ngươi đang làm cái gì? !" Đạo diễn nổi giận, "Lưu Uyển Nhi, cô đến cùng có thể quay hay không? Một cảnh quay đơn giản như thế mà quay đi quay lại ba lần! Còn có vị đại tỷ kia, ngươi chỉ là một vị phụ nhân bình thường không thấy qua việc đời, có thể không cần biểu hiện như một cao thủ thân tang bất lộ được không? Hành động nhanh nhẹn như vậy, ngươi cho rằng mình là gián điệp nhân vật phản diện sắp xếp vào trong dân thường à!"
Phốc phốc phốc. . . Studio truyền đến tiếng cười liên tiếp, liền ngay cả Vũ Hạo khóe miệng cũng cong lên.
Câu kia của đạo diễn rõ ràng là giận chó đánh mèo, Lưu Uyển Nhi biểu hiện vốn chính là muốn cut, An Bộ có cứu người hay không đều không có ảnh hưởng gì.
An Bộ đương nhiên sẽ thức thời không cãi lại, chỉ lạnh lùng đem quạt mở ra, che nửa gương mặt, biểu thị tự mình biết sai rồi.
Sau một cảnh cắt bốn lần, rốt cục cũng thuận lợi thông qua. An Bộ cảm thấy đạo diễn bắt bẻ, thời gian quay bộ phim này có thể đến mười năm.
Cảnh quay thứ hai tại thanh lâu.
An Bộ cùng mười cô gái khác nhanh chóng thay đổi trang phục, trong nháy mắt từ một phụ nhân mộc mạc biến thành nữ tử phong trần kiều mị.
Lần này lớp trang điểm có sự hỗ trợ của thợ trang điểm, lớp trang điểm sắc xảo , ánh mắt quyến rũ, y sa hơi mờ hất lên, đường cong dụ người như ẩn như hiện, lộ ra một vẻ đẹp xa đọa ngập trong vàng son.
Vũ Hạo diễn vai Tiết Từ Dật quần áo không chỉnh tề đến ngồi trên giường, tay cầm chén rượu, bên trong ánh mắt lười biếng mang theo vài phần tỉnh táo không dễ dàng nhìn thấy, ánh mắt lưu chuyển ở giữa, mị hoặc tự nhiên, tô tận xương tủy. Rõ ràng là nam nhân sa vào tửu sắc điển hình, lại bị hắn diễn xuất thành nam thần phong thái tuyệt thế.
"Vương Lạc Tuyết" xông vào giữa phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hô hấp cứng lại, kém chút liền muốn đi quỳ liếm, cũng may nàng còn không quên thân phận của mình, kịp thời điều chỉnh biểu lộ, xấu hổ chỉ vào "Tiết Từ Dật", run giọng nói: "Ngươi, ngươi lại. . ."
An Bộ xen lẫn bên trong đám mỹ nữ, lẳng lặng xem bọn họ diễn. Ai ngờ "Tiết Từ Dật" bỗng nhiên đặt chén rượu xuống, đưa tay nắm eo nhỏ nhắn An Bộ, kéo cô vào trong ngực, nghiêng đầu tựa ở cổ của cô, men say mông lung nói: "Vị huynh đài này, vì sao tự tiện xông vào phòng của ta? Quấy rầy nhã hứng của ta?"
"Vương Lạc Tuyết" một thân nam trang, "Tiết Từ Dật" liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của nàng, lại cố ý giả bộ như không biết.
An Bộ phiền muộn, cô rõ ràng núp ở phía sau, làm sao lại bị Vũ Hạo "Câu" ra?
Vũ Hạo mịt mờ nhìn An Bộ một chút, cảm giác dưới chân một mảnh lạnh buốt, tựa như không có nhiệt độ.
"Vương Lạc Tuyết" nhìn hai người thân mật, càng phẫn nộ: "Ngươi là một vị Vương gia, vì sao lại sa đọa, lưu luyến trốn phong nguyệt này?"
"Ồ?" "Tiết Từ Dật" nhíu mày, "Ngươi biết ta?"
"Ta, ta là. . ." "Vương Lạc Tuyết" cắn môi, một bộ dáng không biết giải thích như thế nào.
"Tiết Từ Dật" kéo tay An Bộ, ôn nhu đặt bên môi, trong miệng lại lạnh lùng phun ra ba chữ: "Lăn ra ngoài."
"Vương Lạc Tuyết" thân hình chấn động, trên mặt không dám tin, trong lòng lại tại hô to: Quá mẹ nó đẹp trai! Làm sao lại đẹp trai như vậy? Ta phải quỳ! Để cho ta quỳ đi!
"Cắt!" Đạo diễn gầm lên giận dữ, đánh gãy Lưu Uyển Nhi mơ màng.
Dù cho nàng cố gắng làm ra biểu lộ của nhân vật, nhưng mê luyến trong mắt vẫn bán nàng.
An Bộ thừa cơ rút tay mình về, thuận tiện đem Vũ Hạo đang dựa vào người mình đẩy ra.
Vũ Hạo cảm nhận được sự ghét bỏ của An Bộ, nhịn không được nhìn cô một cái, nói ra: "Cô vừa rồi rõ ràng rất hưởng thụ a."
"Kịch bản cần." An Bộ nghiêm mặt nói, " làm một người có phẩm hạnh tốt, coi như trong lòng tôi hận thấu xương người đàn ông trước mặ rất muốn đem jj của hắn cắt xuống, tôi cũng phải thể hiện sự chuyên nghiệp, không có chút sơ hở nào nở một nụ cười mê người."
Vũ Hạo: ". . ." Nhất định có rất nhiều đàn ông thua trên tay cô đúng không?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!