Chương 11: chói lọi

Chương 11: Chói lọi

"Tôi biết mấy vị bác sĩ ngoại khoa không tệ, có muốn tôi giúp cô hẹn họ hay không?" Giản Ninh Huyên một mặt nghiêm túc.

"Không cần, thương thế của tôi thật sự không nghiêm trọng." An Bộ lễ phép từ chối.

Giản Ninh Huyên nhìn kỹ những cái video cùng ảnh chụp kia, hoàn toàn không cho rằng loại kia thương thế kia cũng có thể xưng là "Không nghiêm trọng" .

"Nếu lưu lại vết sẹo thì làm sao bây giờ?" Giản Ninh Huyên nhìn chằm chằm nửa gương mặt lộ bên ngoài băng vải của cô, chứng ám ảnh cưỡng chế của hắn không thể chịu đựng được trên một vật hoàn hảo lại xuất hiện tì vết. Mặc dù gương mặt này không thuộc về hắn, nhưng nó trong tương lai một đoạn thời gian rất dài, sẽ luôn ở trước mặt của hắn.

"Sẽ không lưu sẹo." An Bộ hững hờ trả lời, ánh mắt đảo qua trên bàn hoa quả, cô cố ý lựa chọn bốn loại hoa quả có màu sắc khác nhau, hắn đến cùng có ăn hay không?

"Cô làm sao chắc chắn sẽ không lưu lại sẹo?" Giản Ninh Huyên cảm thấy cô gái này thực sự quá không đem mặt mình coi ra gì.

An Bộ cầm lấy cái nĩa nhỏ, xiên một miếng, giơ lên trước mặt hắn: "Bởi vì hoa quả có thể làm đẹp da."

Giản Ninh Huyên: ". . ." Cô nghiêm túc?

"Nếm thử đi, hương vị thật rất không tệ." An Bộ cực lực đề cử.

Giản Ninh Huyên mặt lạnh, không nhúc nhích.

"Tôi đút cho anh ăn?" Vì nhìn thấy mặt hắn biến sắc, An Bộ đỉnh lấy một gương mặt quấn đầy băng vải, cưỡng ép xuất ra "Mỹ nhân kế" .

Giản Ninh Huyên lông mày khẽ nhăn một cái, tiếp nhận cái nĩa, đem miếng hoa quả đó cho vào trong miệng.

An Bộ không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, số giây trôi qua, cũng không có phát sinh cái gì.

Kỳ quái, vì cái gì không phát sáng? Chẳng lẽ hắn không thích ăn hoa quả?

"Ăn thử xoài xem?" An Bộ đem mâm đựng trái cây đẩy về phía hăn.

Giản Ninh Huyên buông cái nĩa xuống: "Hoa quả để sau lại ăn, chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi."

"Không nói cái này, chúng ta còn có thể duy trì quan hệ ông chủ- nhân viên."

Một câu phá hỏng tâm trạng của Giản tiên sinh.

Kế hoạch hoa quả của An Bộ không quá thành công, thế là đứng lên nói: "Anh muốn lưu lại ăn cơm trưa hay không?"

"Tốt, làm phiền." Ở đây đợi đến rất sảng khoái Giản Ninh Huyên thực sự không cách nào có thể trái lương tâm cự tuyệt.

An Bộ không nguyện ý thảo luận thương thế của cô, hắn cũng không cần thiết làm khó, tạm thời đem việc trị liệu để qua một bên, đợi lức cô thực sự cần, lại ra tay giúp đỡ.

Giản Ninh Huyên ngồi trên ghế sa lon, ngón tay thon dài chồng lên nhau, ngón cái tay trái nhẹ nhàng vuốt ve khớp xương ngón trỏ tay phải, con mắt màu xanh lam ẩn ẩn chớp động, thỉnh thoảng nhìn về phía phòng bếp.

Đây là lần thứ nhất hắn làm khách tại một nhà không quen biết, hai tay trống trơn tựa hồ có chút thất lễ, mà đối phương vẫn là bệnh nhân, mình tới thăm, thậm chí ngay cả quà thăm hỏi cũng không mang.

Nghĩ tới đây, Giản Ninh Huyên đứng lên, đi vào phòng bếp, đối diện với An Bộ đang bận rộn nói: "Tôi đi ra ngoài một chút."

"Được rồi." An Bộ cũng không quay đầu lại lên tiếng.

Sau bốn mươi phút, An Bộ đem đồ ăn bưng lên bàn, Giản Ninh Huyên vừa vặn trở về, trong tay còn cầm một bó hoa tươi, 11 đóa hoa hồng màu hồng phấn, số nhánh hoa forget my not tím vờn quanh, Baby’s breath làm điểm nhấn.

"Tặng cho cô." Hắn đem hoa đưa cho An Bộ, "Chúc cô sớm ngày khôi phục."

"Cảm ơn." Bó hoa tươi này ở trong mắt An Bộ chính là một bó hoa lớn trắng tinh xen lẫn mấy điểm xám tro, bất quá cô vẫn nở một nụ cười chân thành.

"Rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm." An Bộ tìm một cái bình hoa sứ, đem hoa tươi cắm vào, sau đó đặt trên bàn trà, gian phòng vì thế tăng thêm mấy màu sắc mới.

Cơm trưa rất phong phú, thịt bò xào tương (màu nâu), cà chua cá hố (quất hồng), rau xanh xào rau hẹ (màu xanh), đậu phụ trứng gà (màu vàng), củ cải đỏ (màu hồng phấn), canh rau dền (màu tím), lại thêm một chút salad bảy màu, có thể nói là sắc thái lộng lẫy, mỹ vị đẹp mắt.

Giản Ninh Huyên nhìn một bàn đồ ăn này, luôn cảm thấy An Bộ đối với màu sắc có cái nhìn không giống người thường, bất kể là đồ trang trí hay là đồ ăn.

"Chuyện thường ngày, đừng khách khí." An Bộ giúp Giản Ninh Huyên múc một chén canh, sau đó ngồi đối diện hắn, một bên ăn salad, một bên bất động thanh sắc quan sát.

Giản Ninh Huyên ăn cơm rất yên tĩnh, ngón tay thon dài không quá thuần thục sử dụng lấy chiếc đũa, nhìn ra được hắn bình thường hẳn quen ăn cơm Tây.

Đúng lúc này, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một vòng màu nâu, An Bộ động tác dừng lại, ánh mắt nhanh chóng đảo qua thịt bò xào tương mà Giản Ninh Huyên vừa ăn xong. Ngay sau đó, trên người hắn lại hiện lên một vòng màu hồng phấn, lần này là củ cải đỏ.

Đến phiên cà chua cá hố, rau xanh xào rau hẹ, không có gì thay đổi, thẳng đến lúc nhấm nháp salad bảy màu, trên người hắn lại lần lượt hiện lên vàng, xanh, đỏ, tím bốn loại màu sắc, tương ứng với bốn loại rau quả là ngô, đậu hà lan, cà chua bi, bắp cải tím.

An Bộ mười phần chuyên chú, con ngươi đen như mực lấp lóe, trong lòng dâng lên một cỗ vui sướng khó nói. Đối với người đã tám mươi mấy năm chưa từng được thấy màu sắc như cô mà nói, cho dù chỉ là một vòng màu sắc ngắn ngủi, cũng là thứ mỹ lệ.

Một người còn sống, có thể nếm được vị ngọt bùi cay đắng mặn, nhìn được đỏ vàng xanh cam tím, cảm thụ được sướng vui giận buồn sầu, mà thế giới của cô, chỉ có một mảnh nhạt nhẽo. Cô cố gắng góp nhặt giá trị sinh khí, chính là vì khôi phục cảm giác như con người, tìm niềm vui thú khi còn sống.

"Cô đang nhìn cái gì?" Bị An Bộ không chớp mắt nhìn chằm chằm vài phút đồng hồ, Giản Ninh Huyên rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi thăm.

An Bộ từ đáy lòng khen: "Giản tiên sinh, ngài thật là chói lọi." Không phải nịnh nọt, đây tuyệt đối là tả thực.

Giản Ninh Huyên: ". . ."

Vừa mới ăn một khối đậu hũ trứng gà, kim quang chợt hiện, so với bất luận cái màu sắc gì trước đó đều muốn loá mắt hơn. Hai con ngươi An Bộ chuyên chú, bị ánh vàng chiếu chói lọi, trong mắt tràn ngập các loại màu sắc.

"Giản tiên sinh, anh có phải rất thích ăn đậu hũ trứng gà hay không?"

"Ừm." Giản Ninh Huyên mặt mày giãn ra, giọng trầm thấp bên trong mang theo tia nhẹ nhõm.

An Bộ đại khái thăm dò một chút, chỉ khi hắn ăn đồ ăn hắn thích thì trên người hắn mới có thể xuất hiện vòng màu sắc.

Chờ cơm trưa kết thúc, trong long An Bộ đã thiết kế một kế hoạch mỹ thực chính xác cho Giản tiên sinh.

Giản Ninh Huyên buổi chiều còn làm việc, không lưu lại quá lâu trong nhà An Bộ, uống một chén trà xanh sau đó liền cáo từ rời đi.

Trở lại chỗ ở, Giản Ninh Huyên khởi động điện thoại, lập tức thu được hơn mười tin nhắn thoại nhắc nhở. Hắn nhanh chóng xem, đồng thời bật máy tính lên, một xem xét báo cáo điều tra mà cấp dưới gửi đến, vừa tiến hành kỹ thuật phân tích cổ phiếu, đại não cấp tốc hoạt động, tinh thần tập trung cao độ.

Mấy mươi phút sau, hắn gửi tin tức cho cấp dươi, chuyền lệnh xuống, chuẩn bị tốt phương pháp ứng phó vì lúc nào cũng có thể xuất hiện biến động thị trường.

"Hô." Giản Ninh Huyên kéo cổ áo ra, đứng dậy đi đến phòng tắm, trên người khô nóng để hắn cảm giác mười phần khó chịu, chỉ trong lúc làm việc mới có thể tạm thời quên đi dị thường trên cơ thể.

Nước lạnh xẹt qua thân thể, nổi lên tầng tầng sương mù, nhiệt độ cơ thể cao khoảng 44 độ, đối với người thường mà nói, nhiệt độ này đủ để nguy hiểm đến tính mệnh, mà hắn lại không bệnh không tật sống đến năm 29 tuổi, chỉ là loại nhiệt độ cao khó mà chịu đựng này cũng theo hắn hai mươi chín năm. Vốn cho là đời này cũng sẽ không có cái gì cải biến, không nghĩ tới vậy mà lại gặp được một cô gái có thể mang đến cảm giác mát mẻ thoải mái cho hắn.

Trong đầu không khỏi hiển hiện thân ảnh của cô, Giản Ninh Huyên khóe miệng có chút giơ lên, gương mặt lạnh lẽo không tự chủ giãn ra mấy phần.

Quấn khăn tắm đi ra phòng tắm, nhìn một phòng trống vắng cùng bốn phía màu sắc đơn điệu lạnh lẽo, Giản Ninh Huyên bỗng nhiên cảm giác thiếu một chút gì đó. Chẳng lẽ bị loại sắc thái rực rỡ cùng cách trang trí lạ lùng trong nhà An Bộ ảnh hưởng, thẩm mỹ của hắn bây giờ cũng phát sinh dị biến rồi?

Lắc đầu, đem cái phỏng đoán đáng sợ này quên sạch sành sanh, Giản Ninh Huyên trở lại trước máy tính, xem xét tiến triển của những thứ liên quan đến tai nạn kia. Chứng thực An Bộ chính là cô gái bị hủy dung kia, Giản Ninh Huyên đã thưởng thức sự dũng cảm của cô, thương tiếc cô thiện lương, cũng đối với sự việc cô gặp phải cảm thấy phẫn nộ.

Đám dân mạng đã bắt đầu hành động, lục soát khắp nơi tìm cái tên cặn bã đã làm cô bị thương, nhất định phải để hắn công khai xin lỗi, cũng tiếp nhận trừng phạt phải có.

Không đến thời gian một ngày rưỡi, thân phận của người kia đã bị một dân mang thông quảng đại bạn trên mạng khui ra.

Hoàng khải bình, 48 tuổi, đội phó của một công ty bảo an nào đó, đang trong kì nghỉ phép. Cảnh sát rất mau đem vị trí của hắn khóa chặt, lấy tội cố ý gây thương tích đem hắn mang về cục cảnh sát, nhưng nghĩ xong tội của hắn, còn phải tìm tới người bị hại.

Thế là, có người trên mạng phát thiệp mời tìm tiểu thiên sư, hi vọng cô gái kia có thể hiện thân, lấy lại công đạo cho chính mình.

Nhưng mà mấy ngày trôi qua, từ đầu đến cuối vẫn không có tin tức về cô gái kia. Trong video cô khắp khuôn mặt đều máu tươi, chỉ có thể nhìn rõ đại khái hình dáng. Cô lái xe, cũng chỉ biết hình dáng cùng màu sắc của xe, không có ảnh chụp biển số xe. Chuyện này để đám dân mạng thảo luận thật lâu, chụp được xe, lại không ai chụp được biển số xe, quả thực không thể tưởng tượng nổi, giống như bọn gia hỏa này đều chung tay tất cả đều che giấu biển số xe.

Sự tình có sự chuyển biến kinh người vào ngày thứ bảy, có người trên trang cá nhân tuyên bố mình tìm được cô gái kia.

【 thiên sứ nguyên lai là cô ấy! 】@ Bối Mộng Lạp.

【 Bối Mộng Lạp? Là cái tiểu minh tinh kia ư? 】

【 cái gì, là Lạp Lạp nhà ta? ! 】

【 nhìn kỹ, Bối Mộng Lạp cùng cô gái kia xác thực dáng dấp có điểm giống. 】

【 trên trang cá nhân mấy ngày trước xác thực Bối Mộng Lạp có nói bị thương, chỉ là không nói làm sao bị thương, bị thương ở đâu. 】

【 chó săn mấy ngày trước có chụp được mấy tấm hình, trên mặt Lạp Lạp quấn đầy băng vải, bị thương bên má phải. 】

【 ngọa tào, thật hay giả? Trùng hợp như vậy? 】

. . .

Phóng viên cùng dân mạng nhao nhao vọt tới trang cá nhân của Bối Mộng Lạp, hướng nàng cầu chân tướng sự thật.

Bối Mộng Lạp trên trang cá nhân đưa ra một bài phát biểu trần thuật sự thật: 【 Lạp Lạp lần bị thương này rất nghiêm trọng, phải cần một khoảng thời gian khôi phục trị liệu, hi vọng mọi người có thể hoàn toàn như trước đây ủng hộ cô ấy, giúp cô ấy vượt qua khó khan lần này. 】

Không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nhưng không lâu sau đó, công ty giải trí Tinh Huy của Bối Mộng Lạp lại khởi tố Hoàng Khải Bình, hành động này không thể nghi ngờ là biến tướng chứng minh phỏng đoán của mọi người.

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.

Độ nóng của Bối Mộng Lạp trong thời gian cực ngắn thẳng tắp tang lên, tên của nàng tấp nập xuất hiện trên tất cả các trang báo trên mạng, các loại khen ngợi ùn ùn kéo đến. Như là "Đôi cánh thiên sứ", "Minh tinh đẹp nhất", "Nữ thần lương thiện" tiếng khen, tất cả đều ném tới nàng.

Thế là, lúc thương thế của An Bộ cơ bản khôi phục, có người thành công đưa sự việc của cô chuyển lên người mình.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!