Nhớ tới lời cảnh cáo của Thần Long đại nhân, Tô Lạc muốn hộc máu. Hiện tại
tính mạng nàng cùng Tiểu Manh Long liên hệ chặt chẽ với nhau, nếu Tiểu Manh
Long xảy ra chuyện, nàng chắc chắn phải chết.
Tô Lạc bỗng nhận ra trải qua một đêm đuổi giết, toàn thân nàng mệt nhọc, bụng
kêu ục ục, đói đến mức toàn cơ thể kêu gào.
Nàng đặt Tiểu Manh Long xuống mặt đất, chọc nó chạy tới chơi đùa với mình.
Nàng từ trong không gian lấy ra ma thú đơn ngày hôm qua ăn dư lại, đào hố chôn
ngầm, dùng lửa chậm rãi nướng một cách tinh tế.
Làm xong những việc này, nàng mới đi xem Tiểu Manh Long.
Xem Tiểu Manh long đang làm gì, Tô Lạc lại phải đỡ trán xúc động…
Thằng nhóc con này chơi cái gì không chơi? Đi học loài người chơi bắt bướm!
Bắt bướm thì bắt bướm thôi, nó còn hành động không giống người thường.
Nó lung lay hai chân sau đuổi theo, mắt thấy con bướm muốn trốn ra khởi tầm
mắt, nó liền phun ra một luồng lửa, tức khắc, con bướm đáng thương hóa thành
khói nhẹ bay đi.
Mà thằng nhóc con lại còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nó nhìn đông nhìn tây mà tìm con bướm vừa bị nó hóa khói nhẹ bay mất, tìm tới
tuyệt vọng vẫn tìm không thấy, vì thế, nó giương cặp mắt to ngập nước đáng
thương hề hề, xiêu xiêu vẹo vẹo nghiêng ngả lảo đảo mà chạy đến dụi vào lòng
ngực Tô Lạc tố khổ.
Tô Lạc không còn sức lực nào mà quở trách nó, chỉ vươn hai ngón tay vô lực mà
vuốt đầu nó, chỉ có ba chữ được thốt ra: “Tiểu ngu ngốc!”
Không phải mọi người đều nói là rồng con đều sẽ có ký ức truyền thừa, thông
minh cơ trí sao? Nàng làm sao lại đi lập khế ước với Tiểu Thần Long tựa như
trẻ con không cai sữa, làm người ta không biết nên khóc hay cười?
Tô Lạc thầm nghĩ trong lòng, có khi bởi vì thằng nhóc này này trí lực nghiêm
trọng thấp, cho nên cha nó mới có thể khẳng khái mà đem nó vứt cho mình?
Nhóc con này hoàn toàn không biết chủ nhân nhà nó đang hoài nghi trong đầu,
giờ phút này, nó dùng móng vuốt đào ra một viên trứng ma thú, trứng ma thú kia
so với đầu nó còn muốn to hơn, nhưng nó lại há mồm to, một ngụm nuốt chửng.
Chờ đến thời điểm Tô Lạc phát hiện, đã quá muộn…
“Cơm của ta!” Tô Lạc nghe mà trên trán nổi hết gân xanh lên.
“Ô!” Tiểu Manh long mở đôi mắt to mê mang hoang mang mà nhìn Tô Lạc, đầu lưỡi
nhỏ còn liếm liếm khóe miệng, Tô Lạc còn oán hận hơn: “Đói, ăn.”
Tô Lạc nhớ tới Thần long đại thần dặn dò, trong lòng cảm thấy vô cùng ác cảm.
Rốt cuộc Thần Long đại nhân còn tặng nàng một khối ngọc làm kinh phí nuôi nấng
thằng nhóc con này, nàng dám để con của hắn bị đói sao?
Tô Lạc liền săn một con thỏ trở về, lột rửa sạch sẽ, nhồi hương liệu vào bụng
con thỏ, bên ngoài da còn ướp một lớp thì là, cuối cùng xiên lên que bắt đầu
nướng.
Nàng một bên sưởi ấm một bên phân phó Tiểu Manh Long: “Ngoan ngoãn chờ, chút
nữa là có thể ăn rồi.”
“Ngao ô ngao ô.” Tiểu Manh Long liền ngoan ngoãn mà ngồi ở trong lòng ngực Tô
Lạc, hai cái móng vuốt nhỏ chống ở hàm dưới, ngửi mùi thịt nướng, nhìn im lặng
vô cùng, nó nhìn với đôi mắt lấp lánh tràn đầy chờ mong.
“Rồi, ăn được rồi.” Tô Lạc nhìn con thỏ được nướng hoàn hảo, tâm tình rất tốt.
“Ngao ô ngao ô.” Tiểu Manh Long chảy nước miếng. Thơm quá, thật muốn ăn…
Bỗng nhiên, Tiểu Manh Long cảm thấy cái mũi có chút ngứa, càng ngày càng ngứa…
“A...” Một luồng lửa không ngờ tới chợt phun ra.
Tam vị chân hỏa bắn về phía con thỏ, con thỏ được nướng khô vàng sáng bóng chỉ
trong nháy mắt liền biến thành một khối đen thui.
Nhánh cây cắm con thỏ đứt gãy, một thanh âm vang lên, khối đen thui liền biến
thành khói bụi, rơi rụng trên mặt đất.
“…” Tô Lạc tay nổi gân xanh.
“…” Tiểu Manh Long vẻ mặt dại khờ ngây ngô.
Không chờ Tô Lạc phát huy uy nghiêm của chủ nhân, Tiểu Manh Long cũng đã ngao
ô ngao ô mà ngã xuống mặt đất, đáng thương hề hề mà nhìn “Con thỏ” hóa thành
bột phấn, hai tròng mắt mang nước mắt, hai mắt đẫm lệ mê mang, nó quay đầu
lại, thực ủy khuất thực vô tội như đang lên án ai kia.
Tô Lạc: “…”
Bỗng nhiên sao lại giống như nàng mới là người làm sai?!
Ngay khoảnh khắc đang không nói nên lời, bỗng nhiên, nàng cảm nhận được một
luồng hơi thở nguy hiểm đến từ loài người, nàng bế Tiểu Manh Manh xoay người
muốn bỏ đi, lại phát hiện đã quá muộn.
Không biết từ khi nào, quanh nàng xuất hiện một đội mười người, bọn họ vây lại
hết quanh nàng.
Cả đội ngũ toàn thân đều bao phủ áo choàng màu đen, thấy không rõ mặt mày,
nhưng lại mang hơi thở lạnh nhạt làm người khác sợ hãi từ tận tâm can.
Chẳng lẽ lại là Dao Trì tiên tử phái người tới chặn giết nàng?
Ôm Tiểu Manh Manh, Tô Lạc trong lòng âm thầm kêu khổ. Nếu mấy người kia từng
người một tiến tới, nàng còn có thể cùng đối phương đấu trí đấu dũng từng cái
đánh bại, nhưng hiện tại đột nhiên một lúc mà tới mười mấy người, nàng hai đấm
khó mà địch nổi bọn chúng.
Liền ở Tô Lạc vẻ mặt đau khổ thời điểm, bỗng nhiên, trong đó cầm đầu người nọ
phát ra một thanh âm trầm thấp âm lãnh: “Các hạ chính là Tô Lạc Tô cô nương?”
Tô Lạc càng là hoài nghi những người này là Dao Trì tiên tử phái tới.
Có thể phái ra đội ngũ như vậy, những nhân vật đao to búa lớn mà nàng đắc tội,
trừ Dao Trì tiên tử ra thì còn ai vào đây?
Có thể phủ nhận sao? Hiển nhiên không thể.
Tên cầm đầu nọ lấy từ trong áo ra một bức họa cuộn tròn, liếc mắt nhìn Tô Lạc
một cái để đối chiếu với bức họa. Cuối cùng, hắn cuộn bức tranh lại cất đi,
đôi mắt âm u không hề có độ ấm bắn về phía Tô Lạc: “Theo chúng ta đi.”
Chẳng lẽ không phải giết chết ngay sao?
Tô Lạc trong lòng âm thầm cảnh giác. Theo lý mà nói, Nga Hoàng đã chết, Dao
Trì cũng sẽ không biết được bí mật của nàng, chắc chắn sẽ không để nàng sống.
Chẳng lẽ, không phải Dao Trì tiên tử phái tới? Là ai phái chúng tới?
Tô Lạc trong lòng âm thầm đề phòng, nhàn nhạt hỏi: “Ai phái các ngươi tới?”
Lại còn có cả bức họa!
“Không thể phụng cáo.” Kẻ cầm đầu lạnh nhạt mà giống như Tu La từ địa ngục
tới, tựa bóng ma hắc ám, cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo âm u.
Nếu đổi lại là người khác chắc chắn sẽ có tâm lý sợ hãi, nhưng kiếp trước Tô
Lạc chính là kim bài sát thủ của thế giới ngầm, vậy nên cảm giác này đối với
nàng quen thuộc vô cùng, vô cùng thân thiết.
“Được, ta đi với các ngươi.” Nếu phản kháng không có kết quả, vậy chỉ có thể
theo chân bọn họ đi rồi.
Tô Lạc thần sắc nhàn nhạt, trong lòng lại buông xuống không ít.
Đối phương một hàng mười người vây quanh nàng ở chính giữa, vừa để giám sát
nhưng cũng vừa để bảo hộ nàng. Nàng tuy cảm thấy được sự lạnh lẽo đến từ trên
người bọn họ, nhưng đó là do bọn họ đã ở lâu đến mức thấm đượm hơi thở của
bóng đêm, cũng không phải có ý định đối đầu với nàng.
Lúc này, Cầm Ninh trốn sau ở một cây cổ thụ tức giận đến cơ hồ hộc máu.
Nàng theo tung tích tìm Tô Lạc, nhưng bất hạnh là, nàng tìm tới chỉ thấy được
thi thể của Thúy Vũ cùng Nga Hoàng, nói vậy Nộn Lục cũng dữ nhiều lành ít.
Mà Tô Lạc lại bình an vô sự, còn có thể nhàn hạ thoải mái nướng con thỏ!
Phát hiện này làm Cầm Ninh cơ hồ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi!
Cầm Ninh tuy rằng không biết mười tên áo đen là quân đội bí mật của Tấn Vương
điện hạ, nhưng nàng có dự cảm, nếu Tô Lạc bị bọn họ mang đi, đến lúc đó nếu
tiết lộ chuyện của chủ nhân, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến tình cảm và sự tín
nhiệm của chủ nhân với bọn họ.
Cho nên, lúc này đây Tô Lạc cần thiết phải chết!
Cầm Ninh trốn ở sau cây cổ thụ sum xuê, cánh tay dài giương cung, mũi tên bay
vụt đi giữa sự u ám trong đêm đen.
Bỗng nhiên, chỉ nghe thấy vèo một thanh âm vang lên, một mũi tên như sao băng
nhắm thẳng yết hầu của Tô Lạc mà bay đến.
Cầm Ninh khóe miệng cười lạnh tàn khốc, đáy mắt lóe lên tia ác độc tàn nhẫn,
trong tay cung tiễn không ngừng phóng tên bắn lén.
“Cẩn thận!” Đám người kia vây quanh Tô Lạc, vị áo đen thủ lĩnh phát hiện không
khí khác thường, hắn la lên một tiếng, sau đó đứng che ở trước mặt Tô Lạc.
Vũ khí sở trường của Cầm Ninh chính là cung tiễn.
Khả năng này của nàng là do một tay thần tiễn Ngô Hạo đại nhân truyền dạy, tàn
nhẫn mạnh mẽ, khí thế kinh hồn, lực đạo khi giương cung mạnh như muốn kéo gãy
cung.
Nếu là giáp mặt đánh nhau, Cầm Ninh có lẽ sẽ thua, nhưng so về lén lút bắn
tên, nàng kiêu ngạo cho rằng mình cũng thuộc hàng cao thủ.
Vèo vèo vèo, chín mũi tên rời khỏi cung, chín mũi tên bay đi mang theo sát khí
ghê người.
Mười tên áo đen vây quanh bao bọc Tô Lạc, vũ khí trong tay kiên định vững
chãi, kín không kẽ hở, bảo hộ nàng vô cùng cẩn trọng.
Những người này… Tô Lạc trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Xem cách bọn họ nện bước, rõ ràng là đang bảo hộ nàng, cho dù đánh bạc tánh
mạng cũng muốn hộ nàng chu toàn. Xem cách họ bày thế trận, rõ ràng lấy mục
tiêu bảo vệ nàng, dù phải hy sinh tính mạng cũng nhất định phải bảo hộ chu
toàn.
Nhưng là vì sao? Là ai chấp nhận việc có thể phải hy sinh sát thủ thực lực cao
cường để bảo vệ nàng? Tô Lạc trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Người áo đen phía trước Tô Lạc phóng một tia khói báo hiệu màu lam lên trời.
Khi tín hiệu vang lên, Nam Cung Lưu Vân đang hành công ngay thời điểm mấu chốt
nhất bỗng mạnh mẽ thu công. Hắn mở mắt ra, đáy mắt chứa sự thâm sâu.
Hộ vệ Lăng Phong của hắn đứng cách đó không xa, đôi tay ôm kiếm ở ngực, ánh
mắt cảnh giác mà chú ý bốn phía, ở vào trạng thái đề phòng.
Nam Cung Lưu Vân đột nhiên đứng lên, mắt ưng sắc bén liếc hướng Lăng Phong,
đáy mắt hiện lên sự mừng rỡ điên loạn: “Tìm được người rồi?”
Lăng Phong lo lắng mà nhìn Nam Cung Lưu Vân: “Điện hạ xin yên tâm, đã có tín
hiệu phát ra, có vẻ đã tìm được Tô tiểu thư, hơn nữa Tô tiểu thư bình yên vô
sự, tựa hồ vẫn chưa bị thương.”
Nam Cung Lưu Vân môi đỏ như máu, mỹ lệ tà nịnh, nhoẻn miệng cười, tức khắc
quyến rũ vô song, mị hoặc, chỉ thấy hắn cười ha hả: “Tốt! Rất tốt! Lạc nha đầu
không bị gì là được… Khụ khụ khụ…”
Hắn lớn tiếng ho khan, tiện đà che lại ngực, ngắn chặn khí huyết mạnh mẽ cuồn
cuộn, kiên quyết nói: “Đi phía trước dẫn đường!”
Lăng Phong thần sắc lo lắng mà nhìn miệng vết thương của Nam Cung Lưu Vân,
chần chờ nói: “Chủ tử, hiện tại đội bảo hộ đang đưa Tô tiểu thư tới nơi này,
các đội bên kia cũng đang ở gần đó sẵn sàng bảo hộ, hay là…”
Đôi mắt của Nam Cung Lưu Vân hung ác nham hiểm, gương mặt như hàn băng, lạnh
lùng nhìn chằm chằm hắn: “Dẫn đường!”
“Là do…” Lăng Phong thấy điện hạ mạnh mẽ thu công dường như bị thương, thật sự
không nên cử động, lại nói Tô tiểu thư lại không phải tìm không thấy, chỉ là
đang trên đường tới… Lăng Phong không nghĩ ra.
Trong mắt Nam Cung Lưu Vân lộ sát khí hừng hực, toàn thân như bao phủ một lớp
băng vĩnh cửu ngăn cách với người thường.
Ống tay áo giơ lên, một chưởng sắc bén lướt qua, Lăng Phong đột nhiên bay
ngược đi, hắn giãy giụa bò lên quỳ xuống đất, một bụm máu tươi theo khóe miệng
chảy xuống…
“Dẫn đường!” Nam Cung Lưu Vân trên người lộ ra sự lạnh lẽo nồng đậm, lạnh như
băng sương, cả người nhất thời lạnh băng.
Lăng Phong che ngực đau đớn bị xé rách, bất đắc dĩ lại trịnh trọng gật đầu,
lảo đảo bò dậy, dẫn đầu đi phía trước.