Chương 60: Kinh tâm động phách (1)

Ngay thời khắc mấu chốt khi Nga Hoàng giơ sống dao bổ về sau cổ Tô Lạc, bỗng

nhiên, từ phía sau Nga Hoàng xuất hiện bóng một thần thú khổng lồ.

Trong giây lát, một trận gió xoáy màu đen quật tới.

Tức khắc gió lùa khắp nơi, bụi đất đầy trời, sát khí lan tỏa khắp bốn phía,

ngay cả đêm tối cũng mang đến cảm giác đáng sợ.

Dự cảm quen thuộc nhưng không rõ ràng, Tô Lạc liền xoay người bỏ chạy!

“Còn muốn chạy!” Nga Hoàng cười lạnh mấy tiếng, giơ trường kiếm đâm vào sau

lưng Tô Lạc.

Tô Lạc trong lòng lại khẩn trương.

Nga Hoàng cũng bỗng ngừng, Thần Long đại nhân sao lại có thể tới đây xem

chuyện vui? Nàng không phải đã trả con lại cho nó rồi sao lại còn đến?

Thật đúng là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, xui xẻo nhất chắc hẳn là nàng rồi.

Tô Lạc trong lòng thầm rên rỉ.

Nga Hoàng tàn nhẫn đâm kiếm tới, nhưng mà, thời điểm cách Tô Lạc còn có ba tấc

thì dừng lại.

Mũi kiếm cứ như vậy dừng ở giữa không trung, rốt cuộc còn nửa tấc vẫn không

thể đâm tới được.

Hơn nữa, đời này nàng vĩnh viễn đều không thể lại đâm vào phía trước nửa tấc.

Bởi vì giờ phút này thân mình nàng tựa hồ bị điểm trụ, toàn thân cứng đờ như

sắt, thật giống như khối băng được người ta tạc thành, khớp hàm cũng không run

rẩy được, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, tựa hồ đang phải kiên nhẫn cùng cực.

Bỗng nhiên…

Chỉ nghe thấy phịch một tiếng lớn.

Tô Lạc tung toàn bộ thân mình về phía trước, bảo vệ phần đầu chặt chẽ ghé vào

trên mặt đất.

Cho đến khi tiếng vang kết thúc, nàng mới lung lay đứng lên xem có việc gì xảy

ra.

Vừa ngóc đầu lên nhìn thì chỉ toàn thấy máu tanh văng khắp nơi, nàng không

khỏi líu lưỡi.

Lúc này toàn thân Nga Hoàng đã nổ mạnh, tứ chi bắn ra bốn phía, máu tươi văng

khắp nơi, thịt trên người đều đã bị đốt trọi, ngay cả khung xương đều đã biến

thành bột phấn. Trên mặt đất máu tươi đầm đìa, loang lổ từng vệt, nhìn chỉ

muốn nôn ra.

Tô Lạc xoay người định bỏ chạy, nhưng mà Thần Long cũng đã xuất hiện ở trước

mặt nàng.

Đối mắt với cặp mắt lạnh băng giống như hồ sâu viễn cổ của Thần Long, Tô Lạc

trong lòng không khỏi run rẩy, một cơn lạnh lẽo run người chưa từng có lan tỏa

từ gót chân đến tận đỉnh đầu.

Nàng cảm thấy sống lưng mình có chút phát lạnh.

Vừa rồi Nga Hoàng bị nổ mạnh như vậy chắc chắn là do Thần Long gây nên.

Nó chỉ phẩy một cái thôi, Nga Hoàng đã nổ mạnh tới mức thân xác không còn

nguyên vẹn, vậy mà trước đó nàng lại bắt cóc đứa con bảo bối của nó… Tô Lạc

cảm thấy trán mình mướt mồ hôi lạnh.

Bỗng nhiên, Thần Long khổng lồ trước mắt nàng bỗng lắc mình biến hoá, lần nữa

xuất hiện ở trước mặt Tô Lạc là một mỹ nam tử anh tuấn vô cùng!

Mái tóc trắng như tuyết xõa dài, theo gió tùy ý phất phơ, uốn lượn lưu luyến,

như thơ như họa.

Một khuôn mặt cao quý đoan nghiêm, trên mặt viết rõ bốn chữ: Duy ngã độc tôn.

Này, người này… Chẳng lẽ chính Thần Long đại nhân này đang đuổi giết nàng ư?

Thế nhưng, thế nhưng không phải long má má, mà là long ba ba?

Tô Lạc phát hiện yết hầu của mình như là bị người bóp chặt, một câu cũng nói

không nên lời.

“Con người tầm thường nhỏ bé.” Thần Long đại nhân híp đôi mắt phượng lại, đôi

mắt hiện lên một đạo sát khí sắc bén.

Tô Lạc vẫn luôn lưu ý đôi mắt của Thần Long đại nhân, đại não cơ hồ đảo lộn,

cảm thấy như điên đảo vì đôi mắt ấy.

Thanh âm trầm đục, sát khí thổi lướt qua đỉnh đầu nàng.

Lại lộ ra nửa cái đầu, không được tự nhiên mà đối diện với cặp mắt lạnh băng

kia của Thần long đại nhân.

Một chiêu đã xuất ra nhưng nàng may mắn vẫn còn sống, Thần Long đại nhân nhíu

mày tỏ vẻ bất mãn: “Lũ người vô sỉ, dám đánh cắp con của ta!”

Hiện tại không có rồng con trong tay, Thần Long đại nhân vẫy tay một cái cũng

đã có thể diệt mình.

Tô Lạc nhìn thi thể không lành lặn của Nga Hoàng bên cạnh, nuốt nuốt nước

miếng, thay vẻ mặt nịnh nọt cười, mắt lấp lánh nhìn lên đại thần, thề son sắt

nắm tay: “Thần Long đại nhân! Đó là hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm! Tuyệt đối

không phải sự thật! Ta tuyệt đối không có đánh cắp Tiểu Thần Long, mong đại

nhân hiểu cho!”

Kiên quyết không thể thừa nhận, hậu quả của việc thừa nhận chỉ có một từ:

Chết!

Cảnh giới cao nhất của nói dối không phải đã lừa gạt đối phương, mà là phải tự

lừa gạt chính bản thân mình! Tô Lạc nắm tay, hành động theo cảnh giới cao thâm

này.

Thần Long đại nhân rũ mắt, khinh thường liếc mắt nhìn nàng một cái: “Cho ngươi

cơ hội giải thích.”

Nàng bắt đầu nói, do liên quan tới sinh tử, nội dung mà Tô Lạc kể vốn đã thay

đổi trắng đen. Đại ý là vì để giúp Thần Long chuyên tâm đối phó phượng hoàng,

nàng vì bảo hộ Tiểu Thần Long đại nhân mới đưa nó đi. Cuối cùng, Tô Lạc tỏ

lòng trung thành nói: “Tiểu Thần Long đại nhân cuối cùng không phải đã trở về

với ngài, không rụng một cọng lông nào sao”

Thần Long đại nhân lạnh băng tĩnh mịch bễ nghễ liếc mắt nhìn nàng một cái:

“Thứ người ti tiện, dám cùng con ta ký kết Khế Ước Bình Đẳng!”

Thần Long tôn quý vô cùng, nhân loại nhỏ bé ti tiện như thế lại đi ký kết Khế

Ước Bình Đẳng, Thần Long đại nhân làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?

Lúc này, bên trong ống tay áo của Thần Long đại nhân đang khoanh tay ở sau

người có cái gì đó giống như một cái đầu nho nhỏ, tựa hồ muốn bò ra, nhưng là

bị Thần Long đại nhân gõ một cái, nó lại đầu óc choáng váng mà té ngã ở trong

ống tay áo.

Tô Lạc trong lòng gào khóc oan ức, nếu nàng nói ra là Tiểu Thần Long chủ động

ký kết khế ước, tin tưởng Thần Long đại nhân tuyệt đối sẽ dùng một bạt tay

quật nàng chết ngay tức khắc. Tuy rằng, Thần Long đại nhân chưa chắc là không

biết đến sự thật này.

Tô Lạc gạt lệ, hiện tại chỉ còn cách dời sự chú ý của Thần Long đại nhân sang

hướng khác thôi.

Nàng chỉ vào Nga Hoàng xác không còn nguyên vẹn nằm kia, vẻ mặt đầy căm phẫn:

“Thần Long đại nhân, đồ vô sỉ gặp qua ta ôm Tiểu Thần Long, muốn bức ta giao

ra, nàng ta đã buộc chặt ta thành bộ dáng này, sau đó ta đã nói Tiểu Thần Long

đã trả lại ngài, nàng ta định giết ta cho hả giận, may mắn gặp được Thần Long

đại nhân! Thần Long đại nhân ngài như thần tiên giáng trần, thần uy mênh mông

cuồn cuộn, long tư uy vũ… Thần long đại nhân, ân cứu mạng này, ta… sẽ khắc sâu

trong tâm khảm, có chết cũng không thể báo đáp được!”

Thần Long đại nhân “Hừ” một tiếng, nâng cằm, nhíu mày: “Lũ người lời nói giảo

hoạt.”

Tô Lạc im lặng. Ngài cũng biết là lời nói nịnh hót, còn không phải nghe thực

vừa tai hay sao?

Thần Long đại nhân nhìn thi thể rách nát kia, lại nhìn Tô Lạc gầy yếu bên này,

mày lại nhăn: “Loài người vô dụng, không bằng cả một con kiến mà dám cả gan

giở trò.”

Được lắm, Tô Lạc thừa nhận, Thần Long đại nhân vẫn là rất chịu tu dưỡng văn

hóa, mỗi một lần nói ra đều là một cụm từ mới.

Loài người ti tiện, loài người vô sỉ, loài người vô dụng… loài người vâng

vâng, mỗi lần đều là một từ ngữ xấu mới, cứ tùy tiện mà nói.

Kỳ thật cũng khó trách, ở trước mặt loài người, Long tộc tỏa ra cảm giác ưu

việt một cách bẩm sinh.

Long tộc sinh sản cực chậm, nhưng mỗi rồng con được sinh ra về sau đều có

thiên phú làm loài người kinh hãi, dù là không tu luyện, ăn ngủ không đàng

hoàng mà lớn lên thì cũng có thể sánh vai với tối cao cường giả của loài

người.

Hẳn là Thần Long đại nhân nói con kiến chính là chỉ Nga Hoàng?

Tô Lạc biện giải: “Đó là do linh lực của ta bị giam cầm, đương nhiên đánh

không lại nàng, ít hôm nữa sau ta tu tập pháp thuật, tự nhiên hơn xa với

nàng!”

Đột nhiên, một cánh thon dài tay phóng tới đỉnh đầu Tô Lạc.

Muốn đánh chết nàng hay sao?

Tô Lạc trở nên mở mịt, bỗng nhiên đầu óc từng đợt đau đớn.

Chỉ một lát sau, Thần Long đại nhân liền rút về tay, miễn cưỡng tỏ vẻ vừa

lòng: “Thế gian này lại cho loài người tàn phế các ngươi làm chủ Long Nhẫn.

Lãng phí.”

Lại bảo loài người tàn phế nữa ư… Tô Lạc bĩu môi.

Phải thôi, đây là thế giới mà kẻ mạnh hơn nắm quyền, kẻ mạnh nói như thế nào

thì là như thế ấy vậy.

Nàng cảm thấy buồn bực cực kỳ, nhưng cảm thấy sợi dây trói buộc mình lỏng ra,

lại ngẩng đầu nhìn sang, sợi dây kia trong tay Thần Long đại nhân đã vụn ra

thành bột.

Không hổ là Thần Long đại nhân…

Tô Lạc cảm khái vô cùng, đột nhiên một vật đen bay thui thẳng vào lòng ngực

nàng, nàng theo bản năng chụp được.

“Ngao ô ngao ô!” Tiểu Manh Long ngước khuôn mặt nhỏ ngây ngô lên, mắt to ủy

khuất mà nhìn Tô Lạc.

Đây là… Tô Lạc bị Thần Long đại nhân dọa cho hồ đồ. Sao lại ném rồng con cho

nàng? Không phải vất vả lắm mới tìm về được hay sao?

“Chụp tốt lắm.” Thần Long đại nhân nhíu mày, mặt thể hiện sự ghét bỏ ném cho

nàng thêm một khối ngọc.

“Đây là cái gì?” Tô Lạc cẩn thận mà đánh giá khối ngọc trắng trẽo nõn nà kia,

mắt đẹp chuyển động, thật là khó hiểu.

Thần Long đại nhân có tốt đẹp như vậy không? Sao lại tặng đồ cho nàng?

“Loài người vô tri.” Thần long đại nhân rũ mi tỏ vẻ bất mãn, đôi tay khoanh

tay ở sau lưng, nói được một câu nói dài hiếm hoi: “Trong ngọc giản có ngưng

tụ hư ảnh thần lực, Tiểu Manh nếu gặp hung hiểm, bóp nát thì hư ảnh thần lực

tự nhiên sẽ hiện thân tương trợ.”

Hư ảnh thần lực của Thần Long đại nhân? Nếu hắn đã tự tin như vậy, hẳn phải là

vật rất lợi hại? Vậy sau này…

"Ngọc giản chỉ có thể dùng một lần." Thần Long đại nhân ngước mắt, đạm mạc

liếc mắt một cái: "Bên trong có chứa bí kíp Đại Hư Không Thủ Ấn, có học được

hay không thì còn phải xem tạo hoá của ngươi.”

Tô Lạc há hốc mồm. Nói cách khác, nếu nàng không học được bí kíp Đại Hư Không

Thủ Ấn trước khi bóp nát miếng ngọc để nhờ cứu mạng, thì bí kíp kia sau này sẽ

chẳng còn để mà học nữa? Thật đúng là làm người ta khó lựa chọn.

Nhìn bộ dáng rối rắm mặt mày nhăn lại của Tô Lạc, Thần Long đại nhân rất là

vừa lòng, đứng trên cao nhìn xuống nàng, từ tốn nói: “Nếu con ta có nguy hiểm

gì, ngươi sẽ phải chết.”

Thần Long đại nhân trừng mắt mà không dữ tợn nhìn Tiểu Manh một cái, mà Tiểu

Manh Long mắt to tròn xoe long lanh, một đôi móng vuốt gắt gao nắm ống tay áo

Tô Lạc không bỏ.

Không chờ Tô Lạc đáp lời, Thần Long đại nhân xoa xoa đầu Tiểu Manh Long, kiên

quyết phất tay áo, thân ảnh cao dài biến mất không để lại tung tích.

Sau khi Thần Long đại nhân biến mất, chỉ thấy Tiểu Manh Long phát ra ánh sáng,

lại nhìn lên, Tiểu Manh Long bỗng biến hình hoàn toàn!

Từ hình dạng một con rồng giương nanh múa vuốt nay lại biến thành chó con đáng

yêu, trên người còn có một lớp lông trắng mịn bao phủ, tỏ vẻ dịu hiền.

Tô Lạc trợn tròn mắt nhìn. Rồng còn sao có thể biến thành chó con?

Như vậy xem ra cũng ổn, Tô Lạc vốn còn lo lắng sau khi mang theo bé rồng trở

lại xã hội nhân loại, thực lực của nàng không bảo vệ được nó, hiện tại Thần

Long đại nhân biến nó thành chó con, giảm đi vô số phiền toái.

Xem ra Thần Long đại nhân tuy rằng lạnh nhạt vô tình, nhưng suy xét vấn đề rất

tinh tế toàn diện.

“Chi chi chi! Tiểu Manh Long dụi dụi vào lòng ngực Tô Lạc, giống hệt chó con

thật.

“Đem theo ngươi chỉ tổ phiền toái, ầy…” Tô Lạc trừng mắt nhìn con thú nhỏ

trong lòng, dùng ngón tay tinh tế mà gõ gõ đầu nó.