“Chính là Tấn Vương điện hạ!” Đến lúc này rồi, Liễu Nhược Hoa cũng không cố kỵ
được nhiều nữa, nàng trấn định nói: “Tấn Vương điện hạ cùng chúng ta đều muốn
vào sơn mạch Lạc Nhật, hắn hiện tại đang ở trên lầu, không tin ngươi đi xem!”
Ngu ngốc Liễu Nhược Hoa cũng có thời điểm động não.
Nàng nói những lời này đều là sự thật, nhưng hợp lại sẽ cho người ta một loại
ảo giác, một loại ảo giác là Tấn Vương điện hạ cùng bọn họ là một phe.
Liễu Nhược Hoa chính là muốn mượn tấm da hổ Tấn Vương để khiến Triệu quận thủ
không thể không buông cừu hận tha nàng rời đi.
Bởi vì nàng rất rõ ràng địa vị của Tấn Vương điện hạ trong lòng võ giả.
Quả nhiên, thần sắc Triệu quận thủ hình như có một tia buông lỏng.
Liễu Nhược Hoa liếc cửa sổ đang đóng chặt ở lầu hai, không ngừng cố gắng lừa
gạt nói: “Nếu ngươi giết ta, Tấn Vương điện hạ sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Ngươi không biết là cha ta đã cùng bệ hạ âm thầm có ăn ý, không lâu nữa, ta
chính là Tấn Vương phi, hừ, ngươi dám giết ta!”
Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên.
Quần chúng vây xem đều nhíu mày, bọn họ thật không hy vọng Tấn Vương điện hạ
cưới một nữ nhân não tàn, ương ngạnh lại còn cụt tay như vậy.
Triệu quận thủ càng nhăn mày nhiều hơn, trường thương gác trên cổ Liễu Nhược
Hoa run rẩy rất nhỏ.
Tô Lạc lười biếng dựa nghiêng trên ghế, một đôi con ngươi thanh minh lăng lăng
mà nhìn Nam Cung Lưu Vân, hơi hơi nhướng mày.
Nàng hơi mang trào phúng nói: “Ây, Tấn Vương điện hạ, đến phiên ngài anh hùng
cứu mỹ nhân rồi, ngài sao còn không mau giải cứu Vương phi tương lai nha? Còn
không đi, mỹ nhân sẽ đầu mình hai nơi đó.”
Nam Cung Lưu Vân một tay đem Tô Lạc kéo vào trong lòng ngực, khóe miệng giơ
lên một độ cung tà tứ, hơi thở cực nóng phun ở bên tai nàng: “Như thế nào? Ăn
dấm của bổn vương?”
“Tô Lạc ta ăn đường ăn muối chính là không ăn giấm.” Tô Lạc cười như không
cười, ánh mắt lại trước sau như một đạm mạc vô cùng: “Nhưng thật ra Tấn Vương
điện hạ, ngài thật sự không đi?”
“Đi, như thế nào không đi?” Nam Cung Lưu Vân lôi kéo Tô Lạc đứng lên: “Lại
không đi, Vương phi tương lai của bồn vương sẽ sinh khí.”
Tô Lạc đi bên người Nam Cung Lưu Vân nên không thấy được, lúc này, môi mỏng
của Nam Cung Lưu Vân tà nịnh lương bạc gợi lên, một đôi mắt đẹp yêu dã bức
người, phảng phất nồng đậm sát khí.
Hai người một trái một phải, không nhanh không chậm mà từ thang lầu đi xuống.
Cửa thang lầu nguyên bản vây đầy người, nhưng vào giờ phút này, bọn họ lại rất
tự động mà nhường ra một con đường.
Nam Cung Lưu Vân không coi ai ra gì mà nắm tay Tô Lạc, từng bước một đi xuống,
thần thái nhàn nhã thích ý, đám người ở hai bên vây xem bọn họ chỉ là củ cải
trắng.
“Tấn Vương điện hạ!” Liễu Nhược Hoa nhìn đến Tấn Vương xuống dưới, đáy mắt
hiện lên một tia phức tạp, bên trong bao hàm kinh hỉ, chờ mong, thấp thỏm, bất
an, mọi loại cảm xúc, nhưng cuối cùng ánh mắt của nàng lại rất kiên định.
Bởi vì nàng không có nói sai, cha nàng xác thật có nói qua sẽ cho nàng đính
hôn với Tấn Vương điện hạ, hơn nữa bệ hạ tựa hồ cũng cho phép.
Triệu quận thủ nhìn Tấn Vương điện hạ từng bước một đi xuống tới.
Tuy rằng không chính mắt gặp qua, nhưng hắn có thể xác định, thiếu niên xuất
sắc trước mắt này tuyệt đối chính là Tấn Vương điện hạ trong truyền thuyết.
Triệu quận thủ ánh mắt nhíu chặt. Hắn nhất định phải báo thù cho con trai duy
nhất, nhưng rồi lại không muốn đắc tội Tấn Vương điện hạ.
“Tấn Vương điện hạ là tới khuyên ngăn?” Triệu quận thủ lạnh mặt, ánh mắt như
điện, gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân.
“Bổn vương không có ý gì khác.” Nam Cung Lưu Vân cười nói: “Nhưng mà, trợn to
đôi mắt của ngươi mà nhìn cho rõ ràng, vị này mới là Vương phi tương lai của
bổn vương, biết suy nghĩ một chút, đừng ai nói cũng tin, bị người hãm hại lừa
lọc cũng không biết.”