Hai tròng mắt của Tô Lạc như nước, lại lạnh như băng, tựa hồ có thể nhìn thấu
hết thảy, nàng nhìn không trung ngoài cửa sổ, cười nhẹ: “Không biết, nhưng mà
ta biết, ta thích nhất chính mình.”
“Nha đầu, ta cũng thích ngươi nhất.” Mắt phượng của Nam Cung Lưu Vân híp lại,
đôi mắt giống như nước biển trong xanh, nửa thật nửa giả mà cười.
“Vậy ngươi chẳng phải sẽ thực mệt?” Tô Lạc nói, ngầm có hai ý.
“Bổn vương cũng không làm sinh ý lỗ vốn.” Nam Cung Lưu Vân cười giống như một
con hồ ly giảo hoạt tu hành ngàn năm, mắt phượng híp lại, cả người thoạt nhìn
rất lười biếng: “Không tin? Chúng ta đánh cuộc không?”
“Không đánh cuộc!” Nhất định lại là người thắng làm vua kẻ thua ấm giường, Tô
Lạc mới không mắc lừa đâu.
Đúng lúc này, dưới lầu lại truyền đến âm thanh ầm ĩ khắc khẩu.
Vô số binh lính đem cả tòa tửu lầu vây lại, rậm rạp chật như nêm cối, ngay cả
ruồi bọ đều không bay lọt.
Sau khi Triệu quận thủ biết được tin con hắn chết, cơ hồ toàn bộ đều phải hỏng
mất, hắn dắt trường thương lên lưng, sải bước lên lưng ngựa bay nhanh về hướng
tửu lầu.
Ngay lúc đám người Lưu Duy Minh thương lượng rời đi thì vừa vặn Triệu quận thủ
mang người đến bao quanh chắn bọn họ ở cửa.
Hai bên giằng co, ai cũng không nhường ai.
Phe Liễu Nhược Hoa nói Triệu công tử chết chưa hết tội, Triệu quận thủ lại một
lòng báo thù cho con!
Triệu quận thủ luôn luôn là người cứng rắn làm cho bằng được, hôm nay nhất
định muốn lấy cái đầu trên cổ của Liễu Nhược Hoa xuống, dù phụ thân nàng là
Thừa tướng cũng không thay đổi được ước nguyện ban đầu của Triệu quận thủ.
Nhưng đám người Lưu Duy Minh sao có thể đáp ứng được? Mỗi người bọn họ đều là
gia tộc lớn trong triều, chức quan của mỗi trưởng bối trong nhà lôi ra tới đều
lớn hơn Triệu quận thủ.
Vì thế, hai bên liền bắt đầu đánh nhau.
Triệu quận thủ cũng không phải là người mà con hắn có thể so được, người ta
đường đường là võ giả cấp năm, một tay quỷ súng kỵ binh xuất thần nhập hóa, ít
người có thể địch lại.
Cuối cùng, phe Liễu Nhược Hoa thất bại.
Trường thương của Triệu quận thủ gác trên vai Liễu Nhược Hoa, mũi thương tỏa
hàn quang lấp lánh, đằng đằng sát khí.
Khuôn mặt của Triệu quận thủ âm trầm giống như ác ma tới từ địa ngục, trên mặt
là nồng đậm sát khí, lạnh băng mà nói: “Tự sát, hoặc là bị giết, đều giống
nhau.”
Lúc này máu trên cổ tay Liễu Nhược Hoa đã ngừng chảy, sắc mặt tái nhợt như tờ
giấy trắng, ngay cả đứng đều không đứng được, nhưng nàng một chút cũng không
kinh hoảng, cười lạnh nói: “Một quận thủ nho nhỏ như ngươi cũng dám uy hiếp
bổn tiểu thư? Ngươi có tin không cần bao lâu, bổn tiểu thư có thể khiến ngươi
bị bắt vào tù!”
Triệu quận thủ sắc mặt âm trầm, cả người có vẻ lạnh băng âm lệ: “Tự sát, vẫn
là bị giết?”
Ánh mắt của hắn thực khủng bố, giống như ma quỷ chiến đấu hăng hái trong luyện
ngục, tắm máu mà ra, lạnh băng không có một tia cảm tình.
Triệu quận thủ cả đời say mê tu luyện, không quản giáo con hắn chặt chẽ, mới
khiến bi kịch này xảy ra. Hắn tự trách, nhưng hắn cũng tuyệt đối sẽ không sẽ
bỏ qua kẻ thù giết con mình.
Dù nàng là nữ nhân, dù nàng là con gái của đương triều Liễu Thừa tướng!
Liễu Nhược Hoa thấy sát ý bốc lên trên mặt Triệu quận thủ, đáy lòng hiện lên
một chút sợ hãi, nhưng nàng tự trấn định, lạnh lùng cười: “Ngươi muốn giết ta?
Ngươi hỏi qua Tấn Vương điện chưa?”
Tấn Vương điện hạ? Trên mặt Triệu quận thủ đang lâm vào trạng thái điên cuồng
hiện lên một tia kinh hãi.
Tấn Vương điện hạ trong cảm nhận của võ giả tuyệt đối là tồn tại chấn động.
Thiên phú đệ nhị trên toàn bộ đại lục, không đến hai mươi tuổi cũng đã thăng
cấp đến cấp sáu, nghe nói đã tới đỉnh cấp sáu, chỉ cách cấp bảy một cánh cửa
mà thôi.
Thiên tài như vậy ai lại không cúng bái? Ai dám cùng hắn là địch?
“Tấn Vương điện hạ?” Triệu quận thủ nhíu mày, lặp lại một câu. Hay là thằng
con trai không nên thân của hắn đắc tội Tấn Vương điện hạ nên mới bị giết?