Chương 14: Mượn một vệt nắng [2]

Lúc Tống Du hỏi đến nhà thứ ba, cuối cùng cũng đã đi tới bên dưới Thủ bá nham.

Ông lão làm đèn lồng đội nón tre đứng trước cửa nhà, chỉ vào vách núi bên trái cao đến tận trong mây rồi nói với Tống Du: "Chỗ trên này chính là thủ bá nham."

Một người một mèo ngẩng cao đầu nhìn lên.

Một vách đá cao ngàn trượng dường như ở ngay trước mặt, gần đến mức ngoài ngọn núi cao và vách đá này ra, họ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.

"Thủ bá nham đúng là một con đường tắt nhưng đã lâu lắm rồi không mấy ai đi qua. Con đường này rất nguy hiểm, ẩm ướt trơn trượt, trên núi còn thường xuyên xuất hiện yêu ma quỷ quái, mỗi lúc trời tối đều sẽ có tiếng quỷ khóc sói gào. Nhưng nơi đây cũng thường xuyên có người dân đi lại, đều là đi lên rồi trở về vào ban ngày, không ai dám ở lại qua đêm." Lão nhân gia hảo tâm nói với tiểu đạo sĩ, "Hiện tại cũng đã muộn rồi, ngươi nếu muốn ngắm phong cảnh thì hay là ngày mai hẵng đi lên, nếu vẫn muốn đi lên thì nhất định trước khi trời tối là phải trở về."

"Xin hỏi lão nhân gia, leo lên phải mất bao lâu?"

"Leo lên mất một canh giờ, quay trở lại mất thêm một canh giờ nữa. Nếu là từ bên kia đi đến cùng thì cũng phải hai canh giờ."

"Một canh giờ a..."

Tống Du tính toán cảm thấy vẫn còn kịp.

Lão nhân gia bất mãn trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi muốn tối nay đi lên? Vậy phải đi trong bóng tối, trên núi này thật sự có quỷ."

"Không có gì đáng ngại."

Người chết đi biến thành quỷ, quỷ vốn dĩ yếu hơn người.

"Coi như không sợ quỷ, ban đêm đi đường cũng rất là nguy hiểm." Ông lão tiếp tục nói, "Mấy trăm ngàn năm qua, vô số người từ nơi này ngã xuống mà chết."

"Lão nhân gia bán cho ta một cái đèn lồng đi."

"Ta ở đây chỉ có lồng đèn, không có nến."

"Không sao không sao."

"Đạo sĩ ngươi tại sao lại không nghe lời khuyên cơ chứ!"

Tống Du cũng chỉ cười, tiêu mười sáu đồng tiền mua một cái đèn lồng nhỏ gọn từ chỗ ông lão. Đèn lồng hình dáng bình thường, khung tre tinh tế mảnh mai linh hoạt, bên trên dán một lớp giấy trắng ngà đã có điểm hơi vàng, ngoài ra không có gì trang trí.

Một người một mèo dọc đi dọc theo con đường lên núi.

"Trời mưa dầm, quỷ đêm khóc..."

Tống Du thì thầm, khóe miệng lộ ra ý cười.

Đây là cách hình dung của người trên thế gian với Thủ bá nham.

Đi xuyên qua rừng núi, men theo con dốc nhỏ trên vách đá rộng bằng hai thước, lên đến đỉnh cao nhất bên trên chính là Thủ bá nham nổi danh kia.

Đoạn vách đá này vuông góc với mặt đất, lối đi hoàn toàn dựa vào khe hở tự nhiên trên vách đá cùng với lối đi được người đi đường tạo ra, chiều cao không bằng một người, phần rộng có thể rộng đến ba bốn trượng, phần hẹp lại chỉ có thể cho phép một người dán vào vách đá hiểm trở mà đi qua. Suốt quãng đường đều phải khom người, bằng không phải sử dụng cả tay cả chân.

Tam Hoa nương nương là nhẹ nhàng nhất, chuyện này đối với nó không có chút ảnh hưởng nào. Nhưng Tống Du muốn đi qua thì lại phải gian nan rất nhiều.

Không chỉ phải cúi xuống để tiến về phía trước, mà còn phải cẩn thận không bị trượt chân rơi xuống.

Với những người không sợ núi cao đường xa, phong cảnh núi non sông nước chính là những thứ khiến hắn cảm thấy thỏa mãn nhất.

Từ góc nhìn này, khe núi phía dưới được bao phủ bởi bóng cây xanh, giống như một tấm thảm sẫm màu, trên vách đá thỉnh thoảng có những loài cây không biết tên, cũng không biết gốc rễ nằm ở nơi nào, chúng ngoan cường bám vào vách núi mà sinh trưởng, bị gió núi thổi bay qua nhiều năm mà nghiêng sang một bên, dường như đang nghênh đón những người leo núi dũng cảm .

Ngạc nhiên là ở nơi nguy hiểm như vậy, tiền nhân không chỉ đục thành một con đường ở đây, mà còn khắc lên vô số hình khắc, chữ viết cùng tượng phật ở trên đỉnh đầu và trên vách đá.

Có kinh văn siêu độ vong hồn, có hình tượng thần trấn áp tà ma, rất nhiều vết tích đều đã bắt đầu mờ tịt, vết tích năm tháng trôi qua in lên trên chúng, mấy ngàn năm nay chứng kiến ​​từng nhóm từng nhóm người đi qua nơi này, không biết còn có thể lại nối tiếp ngàn năm nữa hay không.

Tống Du đi rất chậm, không chỉ vì cẩn thận mà còn chậm rãi chiêm ngưỡng khung cảnh dốc đứng bên dưới, hoặc lại ngước nhìn những vị thần trên những bức tranh khắc đá này.

Những chữ viết cùng tượng phật được khắc trên vách đá này đã có niên đại rất lớn, bởi vậy phong cách hội họa so với hiện tại có điểm khác biệt. Một số vị thần có phong cách vẽ kỳ lạ, một số vị thần có phong cách âm nhu, một số vị thần linh lại được cố tình khắc họa làm nổi bật cơ thể cường tráng, đây đều là những tưởng tượng của người dân thời bấy giờ về hình dáng của các vị thần, đồng thời cũng phản ánh được tập tục văn hóa cùng với sử thích dân gian trong các thời kỳ khác nhau, từ đó đại khái có thể nhìn ra những hình khắc trên đá này được đến từ triều đại nào.

Cổ xưa nhất có lẽ đã hàng nghìn năm tuổi.

Tống Du tinh tế nhìn kỹ, không chỉ phong cách hội họa và tay nghề thủ công, mà còn cả mặt mày và ánh mắt của những vị thần này, như thể có thể nhìn thấy một góc của những thời đại đã khuất từ trong những hình khắc đó.

Có thể ở một thời đại nào đó, khi con đường này chưa bị bỏ hoang và có người thường xuyên đi lại, nơi đây thực sự sẽ có vô số yêu ma lợi dụng địa hình để chặn đường lấy mạng, mà các vị thần trên những bức chạm khắc đá này mới được người dân chạm khắc xuống, dùng để chấn nhiếp những nhóm yêu ma quỷ quái trong núi này.

Bỗng nhiên trong đầu hắn nhảy ta một ý nghĩ, có lẽ dùng cả tay cả chân khom người đi về phía trước không phải chỉ bởi vì đường đá này khó mở rộng, mà cũng là vì người đi qua có thể cúi mình trước những bức tượng trấn áp yêu ma quỷ quái này, duy trì sự cung kính.

Sắc trời càng ngày càng tối.

Tống Du dừng lại ở nơi cao nhất, ngồi lên trên mép vách đá, hai chân buông thõng tự nhiên, gió núi thổi, hắn quyết tâm đêm nay sẽ qua đêm ở đây..

Hôm nay trời không có mưa dầm, nhưng tà dương như máu, bầu trời đầy tràn ngập những tảng mây đỏ..

Thời đại này có không ít người thích du ngoạn, rất nhiều sĩ phu và văn nhân đều ham mê phong cảnh thiên nhiên sơn thủy, theo lời kể của các lão nhân dưới chân núi, thường có người bị phong cảnh cheo leo của Thủ bá nham hấp dẫn, không ngại nguy hiểm leo lên du ngoạn, nhưng rất ít người lại dám qua đêm trên đó.

Theo quan điểm của Tống Du, bọn họ thực sự đã bỏ lỡ không ít.

Cảnh đẹp nhất không nhất định phải là hoàng hôn, mà là màu trời khi ánh tà dương dần tắt, đỉnh đầu bắt đầu ảm đạm xuống, chân trời hiện ra sắc thái như trong trong ảo mộng.

Giống như màu lam nhưng không phải màu lam, vừa giống màu tím lại hơi phớt đỏ, giống như màu hồng lại phớt trắng, dần dần biến thành ánh sáng buổi tối dịu dàng.

Sắc trời càng tối, chân trời càng đẹp.

Tống Du kinh ngạc ngắm nhìn say mê.

Ở thế giới này, cảnh sắc thiên nhiên thuần khiết cùng với thần quỷ pháp thuật là một trong những số ít thứ có khả năng hấp dẫn hắn, bởi vì chỉ có mấy thứ này, trong lòng hắn, thế giới này mới không nhàm chán như thế giới bên kia.

"Đạo sĩ, chúng ta không đi xuống sao?"

"Không đi xuống."

"Trời tối rồi."

"Ừm."

Gió núi thổi đến có chút lạnh.

Tống Du vẫn còn ngồi ở bên vách núi, ngắm nhìn sắc trời cùng với bóng núi dưới chân, đột nhiên tựa hồ nghĩ tới điều gì, vươn tay cầm lấy chiếc đèn lồng vừa mua lên. Hắn một tay nhấc đèn lồng, một tay hướng đến phương trời xa xa, bóp lấy một điểm hư vô rồi ném vào bên trong chiếc đèn lồng này.

Trong chớp mắt, một ánh sáng mơ màng giống như chân trời lúc sáng lên trong chiếc đèn lồng.

Mượn một vệt tia nắng, xua đi giá lạnh đêm dài.