Chương 13: Mượn một vệt nắng [1]

Ngôi làng dưới chân núi, bên trong một một gian lều đất thấp bé, một lão phụ nhân đang tự chế thổ hương.

Là loại hương được dùng trong gian miếu kia mà Tống Du ngửi thấy. Lão phụ nhân kia có một chiếc bàn gỗ hương, kích thước giống như chiếc bàn đọc sách, bên trên là một tấm gỗ phẳng rộng khoảng một thước, trên ván gỗ là một mảnh giấy đỏ to chừng ba ngón tay, dài hơn một thước, dùng để cuốn hương. Phía dưới là một cái máng đổ đầy hương liệu cùng hương thảo. Nhìn kỹ những loại hương liệu này, có thể lờ mờ nhận ra một ít nguyên liệu quen thuộc đã được xay nhỏ thành hạt to bằng hạt ngô, có màu vàng xanh.

Hắn thấy lão nhân gia dùng một thanh tre dài để xúc các loại hương liệu, rồi đổ thành một dải dài ngay ngắn lên bên trên tờ giấy đỏ, sau đó lấy que tre ra, cuộn lại vài vòng rồi bịt kín đầu hương, bàn tay lão phụ nhân vừa xoa, vừa chà xát, hết sức thành thạo cùng khéo léo cuộn thành một cây nhang hoàn chỉnh.

Sau cùng là dán keo dưới đáy, một cây thổ hương cứ như vậy hoàn thành.

Cuộn một nén nhang như vậy cũng chỉ mất mười giây, mà động tác của các lão nhân gia trôi chảy, lực đạo mỗi phần đều vừa đủ, đứng quan sát cũng làm người ta cảm thấy thoải mái hưởng thụ.

Tống Du yên tĩnh đứng ở bên cạnh không phát ra tiếng động.

Lão nhân gia đầu đầy tóc bạc, hết sức chuyên chú.

Căn phòng tràn ngập mùi thơm của thảo dược, ánh sáng từ cửa sổ chiếu xiên vào có thể nhìn thấy từng hạt hương nhỏ xíu bay trong không trung.

Đến ngay cả mèo Tam Hoa tâm tình cũng trở lên cũng tĩnh lặng.

Ba mươi nén hương rất nhanh được gói lại.

Lão nhân gia cẩn thận đếm, dùng cỏ tranh buộc lại đưa cho Tống Du:

"Tiểu tiên sinh."

"Đa tạ lão nhân gia."

Tống Du cung kính nhận lấy.

Loại hương này mỗi cây đều to bằng ngón tay, so với loại hương hảo hạng trong thành còn to hơn nhiều, một nén hương cầm trên tay cũng không dễ dàng. Nhưng ba mươi nén hương chỉ bán được sáu văn tiền, loại nguyên liệu đắt tiền nhất dùng để tạo thành cũng chỉ là loại giấy đỏ thô ráp kém chất lượng này.

Tống Du trả dư ra chút tiền coi như thù lao cho lão nhân gia vì đã tiết lộ cho hắn tên các loại nguyên liệu cấu thành, hắn đa tạ rồi cáo biệt rời đi.

Loại hương này mặc dù bán không được giá cao, nhưng trong các đạo quán mà Tống Du đã từng quen biết có không ít đạo sĩ đều thích dùng loại hương tự chế này. Trong đó đa số lại càng thích dùng loại hương tự tay mình cuốn.

Chỉ khi bỏ ra tâm huyết mới có thể hiểu được.

Rời khỏi làng nhỏ, Tống Du đi đến đường chính, lại quay trở lại thôn miếu. Ba mươi nén hương này hắn chỉ lưu lại ba cây, còn lại đều đặt ở trước tượng thần của vương thiện công.

Có vay có trả, có nhận có cho.

Tâm tình thoải mái rồi hắn mới tiếp tục lên đường.

Hiện tại từ một người biến thành một người một mèo.

Tam Hoa nương nương mới đầu còn thành thật, có lẽ là bởi vì chưa quen thuộc với Tống Du, nó chỉ thành thật đi theo sau lưng hắn, không nhanh không chậm duy trì một khoảng cách. Nhưng rất nhanh thiên tính của nó được giải phóng, bắt đầu thỉnh thoảng lại chạy nhanh mấy bước đi đến đằng trước, rồi quay lại nhìn Tống Du. Thỉnh thoảng lại đứng yên tại chỗ, cúi đầu ngửi mùi cỏ dại ven đường. Thỉnh thoảng lại bị hồ điệp hoặc chim bay trong không trung hấp dẫn mà dừng chân, đợi đến khi Tống Du đi xa, nó mới nhanh chóng chạy theo đuổi kịp.

Có nó ồn ào như vậy bên cạnh, đoạn đường cũng không còn nhàm chán như trước.

Đi chưa được bao xa, liền gặp phải một trạm giám sát, Tống Du lấy ra độ điệp, liền thành công qua quan.

Lúc trước từng nói qua, khách thương vân du bốn phương cùng với nhân sĩ giang hồ đều có các biện pháp thông hành, những người như Tống Du cũng có cách thông hành đặc thù.

Ở cái thế giới này, các tông giáo cũng nằm dưới sự quản chế của triều đình, mỗi một triều đại đều có sự khác biệt, cụ thể là Đại Yến quản lý tông giáo nghiêm khắc hơn rất nhiều, điểm khác biệt lớn nhất so với tiền triều chính là giảm bớt đặc quyền của các đền chùa miếu mạo bình thường.

Tỷ như không còn miễn trừ các loại thuế.

Bất quá dù sao cũng là một thế gian có quỷ thần tồn tại, đối với những người có đạo hạnh cao thâm, các cao nhân tu sĩ vẫn có sự tôn trọng nhất định.

Bởi vậy Đại Yến có hai cấp độ điệp.

Độ điệp cấp phổ thông là một tờ giấy, bên trên vẽ phù văn, viết tên ban phát hành, thông tin đạo quán cùng với thông tin cá nhân, được đóng đại ấn đặt ở trong hộp nếu không sẽ bị hỏng. Loại độ điệp này chỉ cần là tăng nhân đạo lữ chính thống đều có thể được nhận.

Còn một loại khác là được cấp sổ.

Có được cuốn sổ này chứng tỏ người đó chắc hẳn phải có chút bản lĩnh, hoặc là do sư môn, trưởng bối của hắn có bản lĩnh. Cân nhắc đến việc tần suất xuất hiện yêu quỷ trên thế gian, một bộ phận tu hành giả lại có nhu cầu vân du tứ hải tranh luận về kinh sách và Đạo giáo, bởi vậy độ điệp này cũng có tác dụng thông hành, trừ việc dùng cho bản thân còn có thể mang theo năm tên đệ tử tùy tùng.

Xem như là một loại ưu đãi dành cho các cao nhân.

Bất quá sau một thời gian dài, độ điệp này cũng khó tránh khỏi tràn lan, cho tới bây giờ cũng không nói được cái gì.

Sau khi vượt qua cung đường này, cảnh vật bên đường đã có sự thay đổi lớn, ngọn núi bên trái không còn thoai thoải mà trở nên cao và dốc, còn bên phải vẫn như cũ, con đường chạy dọc theo con suối giữa núi, Tam Hoa nương nương mỗi lần muốn nhìn đỉnh núi, đều phải ngửa đầu lên thật cao.

"Thật cao!"

Tam Hoa nương nương nói.

"Tam Hoa nương nương đã bao giờ nhìn thấy một ngọn núi cao như vậy chưa?" Tống Du vừa ngồi trên tảng đá vừa ăn bánh hấp hỏi.

"Chưa từng"

Mèo Tam Hoa quay sang nhìn hắn.

Tống Du bây giờ mới nhớ ra gì đó, vội vàng bẻ một miếng bánh hấp nhỏ chưa cắn, cúi người đưa tới bên miệng mèo Tam Hoa.

Mèo Tam Hoa sững sờ nhìn hắn.

Đúng lúc này, một con côn trùng vo ve bay vụt qua, mèo Tam Hoa vừa giơ chân trước lên, liền chộp ngay con côn trùng đang bay vào trong lòng bàn chân, nó đưa móng vuốt vào miệng. Tống Du không thấy rõ là con gì, chỉ nhìn thấy đôi cánh mờ mờ của con côn trùng bên trong miệng của nó.

Mèo Tam Hoa vừa ăn, lại vừa nhìn Tống Du.

"..."

Là ta không hiểu rồi.

Tống Du yên lặng thu lại miếng bánh hấp trong tay.

"Ngươi có ăn không?" Tam Hoa hỏi hắn, "Tam Hoa nương nương giúp ngươi đi bắt hai con."

"Không cần, ta không ăn côn trùng."

"Ăn rất ngon."

"Xin nhận ý tốt."

"Vậy chuột thì sao?"

"Cũng không cần, cám ơn."

"Ngô..."

"Tam Hoa nương nương đã nghe nói qua chưa?" Tống Du vừa ăn bánh hấp vừa hỏi, "Phía trước có một nơi tên là Thủ Bá Nham, địa hình rất hiểm trở, nhưng phong cảnh lại cực đẹp."

"Thủ Bá Nham là cái gì?"

"Chính là nói một con đường mà phải trèo thì mới qua được."

"Sao mà ngươi biết vậy?"

"Mấy ngày trước ở trong miếu, nghe thấy những nhân sĩ giang hồ kia nói."

"Ta rất ít nghe bọn hắn nói chuyện."

"Nghe cũng rất thú vị."

"Chúng ta phải đi qua nơi đó sao?"

"Ta muốn đi."

"Ngô..." mèo Tam Hoa lại nhảy lên, chuẩn xác bắt được một con côn trùng, lần này Tống Du đã thấy rõ, là một con châu chấu, nó nói với Tống Du "Dù sao thì Tam Hoa nương nương cũng sẽ đi theo ngươi"

Tống Du nhẹ gật đầu.

Mặt trời ngả về tây.