Chương 388: Tình trạng gia tộc

Đảo Song Hồ.

Một cung điện khổng lồ đứng trên đồng bằng trên đảo.

Trước cung điện.

Hai hồ một lớn một nhỏ, hơi khói mênh mông, làm ngươi ta phải mê say.

Trên bầu trời, một bóng người bay về phía cung điện.

Nhìn kỹ.

Tất cả những tu sĩ phi hành này, đều mặc đạo bào hai màu xanh trắng.

Trong đó, mặc đạo bào màu trắng, là tu sĩ đạo tự bối, mặc đạo bào màu xanh, là tu sĩ phúc tự bối của Trần gia.

Trần Đạo Huyền nhìn nghị sự điện dưới chân, cảm thán nói,

- Hiệu suất của Trần tướng tác thật cao, thời gian ngắn như vậy, đã xây xong điện nghị sự gia tộc.

Nghe vậy, Trần Tiên Hạ gật đầu nói,

- Kiến tạo Quan Hải Thành, để cho Bắc Vọng bọn họ tích lũy kinh nghiệm phong phú, hơn nữa tu sĩ gia tộc trợ giúp, tốc độ xây dựng cung điện tự nhiên vô cùng nhanh chóng.

- Lại nói tiếp, Đây là lần đầu tiên chúng ta tổ chức tộc hội tại đại điện nghị sự chuyên môn của gia tộc đi?

- Đây là lần đầu tiên.

Trần Tiên Hạ cảm thán,

- Ngẫm lại trước kia, Chúng ta đều là ở trong linh phủ đình viện của ngươi tùy tiện tìm một chỗ thương nghị sự vụ của tộc, bây giờ không giống ngày xưa a!

- Đúng vậy.

Trần Đạo Huyền gật gật đầu,

- Chỉ là, nói đến Trần tướng tác, thân thể hiện tại của hắn có ổn không?

Đối với công thần Trần Bắc Vọng, Ấn tượng của Trần Đạo Huyền rất sâu sắc.

Có thể nói, sự phát triển của Trần gia có thể nhanh chóng như vậy, và đội ngũ kiến tạo dưới tay hắn không thể tách ra được.

Việc thành lập khu công nghiệp nhà xưởng, khuôn viên trường tiểu học Tu Tiên số 1 Trường Bình, linh phủ tu hành của các tu sĩ, mở rộng huyện Trường Bình, quan đạo đảo Song Hồ, xây dựng thị trấn cảng biển đảo Song Hồ v.v....

Thậm chí ngay cả thành phố phàm nhân của Quan Hải Thành đảo Hồng Sam, đều là dưới sự chỉ huy của Trần Bắc Vọng, xây dựng hoàn thành.

Có thể nói.

Ở Trần gia, công lao của Trần Bắc Vọng, hầu như không thấp hơn bất kỳ tu sĩ nào.

- Bắc Vọng...

Nói đến Trần Bắc Vọng, sắc mặt Trần Tiên Hạ có chút ảm đạm, lập tức lắc đầu.

- Có chuyện gì vậy?

Trần Đạo Huyền nhíu mày.

- Vài ngày trước, Bắc Vọng bị bệnh, ta đã đến thăm, ta sợ không có nhiều thời gian.

- Không còn nhiều thời gian

Trần Đạo Huyền nhíu mày nói,

- Sao lại như vậy?

Nhìn bộ dáng cảm thương của Trần Đạo Huyền, Trần Tiên Hạ vỗ vỗ bả vai hắn, nói,

- Đạo Huyền, Bắc Vọng là phàm nhân, không có linh căn, vốn thọ nguyên ngay cả tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng không bằng. Lại nói, Lấy thân thể phàm nhân của hắn, cũng không cách nào thừa nhận dược lực của diên thọ linh dược.

Dứt lời, Trần Tiên Hạ thở dài, không nói nữa.

Nghe nói như thế.

Trần Đạo Huyền giọng điệu nặng nề nói,

- Thập Tam thúc, Trần tướng tác trăm năm sau, ta hy vọng sẽ dời hắn vào từ đường gia tộc, vĩnh hưởng hương khói tộc nhân.

- Cái này...

Nghe Trần Đạo Huyền phá vỡ quy tắc gia tộc, Trần Tiên Hạ trầm mặc.

Một lúc lâu, hắn thở dài,

- Cũng được, ngươi làm chủ là được.

- Đa tạ Thập Tam Thúc.

Trần Đạo Huyền chắp tay với Trần Tiên Hạ.

Trong lúc nói chuyện.

Hai người độn quang đáp xuống trước cửa điện nghị sự Trần gia.

Sóng vai bước vào đại điện nghị sự.

Trong điện.

Sớm đã ngồi mười mấy tu sĩ đạo tự bối đến tham gia tộc hội cùng tu sĩ phúc tự bối lớn tuổi.

Hai người bay lên.

Trần Đạo Huyền ngồi ngay ngắn ở đầu đại điện, Trần Tiên Hạ thì ngồi ở phía dưới bên trái hắn.

Nhìn lướt qua mọi người, Trần Đạo Huyền tuyên bố,

- Nếu mọi người đều đến đông đủ, vậy thì bắt đầu đi!

Dứt lời.

Tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần, nhìn về phía Trần Đạo Huyền.

Thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, Trần Đạo Huyền nở nụ cười,

- Lại nói tiếp, Gia tộc chúng ta đích thật là có một đoạn thời gian không triệu tập tộc hội. Mấy năm nay, gia tộc biến hóa quá lớn, đừng nói các ngươi nữa, có đôi khi ngay cả thiếu tộc trưởng như ta cũng có chút không kịp thích ứng.

Nghe nói như thế.

Mọi người cười ra tiếng.

Trần gia phát triển nhanh chóng, đây là sự thật mà tất cả mọi người đều thấy rõ.

Ở trong mắt người ngoài, Trần gia chính là dùng tốc độ như tên lửa bay lên trời.

Mặc dù hiện tại nội tình Trần gia vẫn bạc nhược, nhưng chỉ dựa vào một mình Trần Đạo Huyền, ở Thương Châu, cũng không có bất kỳ gia tộc nào dám khinh thường Trần gia nửa phần.

Dù sao.

Vị này chính là dưới ánh mắt chăm chú của một đám Nguyên Anh Chân Quân, đều có thể lâm nguy bất loạn.

Càng đừng nói đến biểu hiện của Trần Đạo Huyền trong thi triều Thương Châu.

Một vị gia tộc có một kiếm tu tiền đồ vô lượng như thế, người ngoài khinh thường như thế nào?

Đợi đến khi mọi người cười ngừng lại, không khí trong điện thoải mái xuống.

Trần Đạo Huyền nói tiếp,

- Ta nhớ trước kia khi tộc hội, từng vì gia tộc mà quy hoạch ra các bộ phận, hiện tại xem ra, đã đến lúc thực hiện các bộ phận.

Nghe nói như thế.

Mọi người lại hạ xuống nhịp thở.

Những năm gần đây, bởi vì gia tộc phát triển quá nhanh, hoàn thiện hệ thống nội bộ, luôn luôn không theo kịp tốc độ phát triển gia tộc.

Điều này cũng dẫn đến gia tộc theo nhiều khía cạnh, tất cả đều bị cản trở.

Ví dụ như viện nghiên cứu pháp khí không đủ kinh phí, lại không tìm được người để lấy kinh phí, dẫn đến dự án nghiên cứu ngừng hoạt động, lãng phí thời gian quý báu của viện nghiên cứu.