Chương 350: Hậu thủ (3)

Bên trong phòng ngự trận pháp.

Trần Tiên Hạ vừa chuẩn bị phi thân rời đi, liền nghe được tiếng kinh hô của mọi người.

Hắn quay đầu lại, thấy được cảnh tượng khiến hắn kinh hỉ vạn phần.

Ngoài trận pháp, một đạo thân ảnh quen thuộc, đang đè Tôn Mãng mà đánh đập.

Người trước mắt, không phải Trần Đạo Huyền lại là người nào.

- Thiếu tộc trưởng! Là thiếu tộc trưởng!

- Là thiếu tộc trưởng! Thật sự là thiếu tộc trưởng!

- Tuyệt vời!

- ......

Trong trận, tu sĩ phúc tự bối và tu sĩ đạo tự bối Trần gia, tất cả đều vui mừng, phấn chấn không thôi.

Đối với tu sĩ Trần gia, Trần Đạo Huyền chính là nguồn gốc của lòng tin cùng sức mạnh của bọn họ.

Loại uy vọng này, là bất kỳ gia tộc, tông phái tu sĩ nào cũng chưa từng có.

Hoặc nói cách khác.

Tu sĩ Trần gia đối với Trần Đạo Huyền đã không còn đơn giản kính sợ, mà là có chút hương vị sùng bái cuồng nhiệt.

Điều này.

Vô luận là tu sĩ đạo tự bối, hay là tu sĩ phúc tự bối, đều giống nhau.

Nhìn thấy Trần Đạo Huyền, Trần Tiên Hạ nhất thời dừng bước.

Hắn biết, Tôn Mãng chết chắc rồi!

Rõ ràng tu vi của Trần Đạo Huyền chỉ có Trúc Cơ kỳ, nhưng hắn lại tin tưởng, Trần Đạo Huyền tuyệt đối có thể giải quyết được đối thủ này.

Lạc Tu Viễn nhìn thấy cảnh tượng này, lúc này đứng lên, bay ra ngoài trận.

Bên ngoài trận pháp phòng ngự.

Ngoại trừ Trần Đạo Huyền đang đè Tôn Mãng bạo đánh, còn lại ba cương thi Tử Phủ sơ kỳ, trực tiếp bị Trì Dao tiên tử một kiếm tru sát.

Sau khi giết chết ba cương thi Tử Phủ sơ kỳ.

Trì Dao và Nguyệt Nga đứng trong hư không, áp trận cho Trần Đạo Huyền.

Lạc Tu Viễn bay ra ngoài trận, lại xấu hổ phát hiện mình đã không còn đối thủ nữa.

Hắn muốn trợ giúp Trần Đạo Huyền, nhưng Trần Đạo Huyền dường như không có ý bảo hắn hỗ trợ, không khỏi làm cho hắn có chút luống cuống tay chân.

Lạc Tu Viễn nhìn Trần Đạo Huyền ở xa xa không ngừng áp chế Tôn Mãng, trong lòng lại càng nhấc lên sóng to ngập trời.

Lúc này mới qua bao lâu?

Hắn còn nhớ rõ, mười mấy năm trước khi gặp Trần Đạo Huyền, hắn một ngón tay là có thể nghiền chết đối phương.

Nhưng hơn một thập kỷ đã trôi qua, bây giờ hắn không có bất kỳ sự tự tin để giành chiến thắng.

Tốc độ tiến bộ này...

Lạc Tu Viễn chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, nhưng ngay sau đó lại là một trận may mắn.

Hắn may mắn lúc trước lần đầu tiên gặp Trần Đạo Huyền, không có lựa chọn thô bạo áp bách đối phương, càng may mắn khi Trần gia chưa quật khởi, quyết đoán làm chư hầu Trần gia.

Hơn nữa lần này hắn bảo vệ đảo Song Hồ có công, bất kể như thế nào, tương lai của tộc Giao Nhân, đều sẽ vô cùng sáng sủa.

Dù sao, Vạn Tinh Hải là Vạn Tinh Hải của nhân tộc.

Muốn sinh tồn ở Vạn Tinh Hải, bất luận là tộc Giao Nhân, hay là ngoại tộc khác, đều phải học cách tìm chỗ dựa ở nhân tộc.

Hiển nhiên, đối với tộc Giao Nhân, Trần gia chính là một chỗ dựa vững chắc trong nhân tộc.

- Giao Nhân tộc?

Đang xem cuộc chiến.

Bên tai Lạc Tu Viễn vang lên một thanh âm nhẹ nhàng, chính là Trì Dao.

Mặc dù không nhận ra vị nữ tu trước mắt này, nhưng thực lực của nàng, hiển nhiên còn khủng bố hơn nhiều so với Trần Đạo Huyền.

Từ một kiếm miểu sát ba thi phó Tử Phủ sơ kỳ của đối phương, là có thể nhìn ra.

Nàng cũng là một vị kiếm tu! Kiếm tu Tử Phủ viên mãn!

Lạc Tu Viễn hoài nghi, hắn có thể ngăn trở đối phương một kiếm hay không.

Vì thế, Lạc Tu Viễn vội vàng chắp tay nói,

- Tiên tử có nhãn lực tốt, tại hạ chính là chủng tộc phụ thuộc Trần gia, tộc Giao Nhân.

Nghe vậy.

Trì Dao gật gật đầu.

- Ta đã xem qua sách cổ trong tông, thượng cổ nhân tộc có một nhánh chạy trốn đến thế giới dưới đáy biển, sau này tiến hóa thành không ít chủng tộc, tộc Giao Nhân các ngươi tựa hồ chính là một trong số đó.

Lạc Tu Viễn gật gật đầu,

- Những gì tiên tử nói không sai.

Nghe được hai chữ "trong tông”, trong lòng Lạc Tu Viễn chấn động.

Đối phương là người của Càn Nguyên Kiếm Tông!

Tư thế ngay lập tức khiêm tốn hơn.

Đệ tử Càn Nguyên Kiếm Tông, hơn nữa còn là kiếm tu, nói vậy vị này nhất định là đệ tử thân truyền của Càn Nguyên Kiếm Tông.

Tiền đồ của loại người này khó có thể đánh giá, chỉ cần không ngã xuống, tương lai cơ bản đều có thể trở thành cao tầng Càn Nguyên Kiếm Tông.

Không thể tưởng tượng được, hiện tại chủ thượng vậy mà có thể cùng loại nhân vật này có quan hệ.

Lạc Tu Viễn thầm nghĩ.

- Sư tỷ, hắn sắp thắng.

Nga Nguyệt ở một bên cười nói.

Nghe vậy.

Trì Dao quay đầu, nhìn về phía chiến trường giao chiến giữa Trần Đạo Huyền và Tôn Mãng.

- Không thể! Không thể! Chỉ mới là vài năm, sao ngươi có thể trở nên mạnh mẽ như vậy! Ta không tin, ta không tin!!

Tôn Mãng như điên như dại, răng nanh lộ ra, thi khí tràn ngập, làm cho người ta buồn nôn.

Tinh quang không ngừng rơi xuống, đem thân thể Tôn Mãng không ngừng khôi phục, lại từng chút từng chút xé nát.

Cuối cùng, thi đan của Tôn Mãng bị phi kiếm của Trần Đạo Huyền đánh trúng, con ngươi Tôn Mãng lồi lên, thân hình hoàn toàn cứng đờ.

- Ôi-Ôi ——

Hắn cúi đầu, nhìn phi kiếm đâm xuyên đan điền của hắn, sau đó gian nan ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Đạo Huyền,

- Ta...

Lời còn chưa dứt.

Trần Đạo Huyền rút phi kiếm ra, thi thể Tôn Mãng trực tiếp rơi xuống mặt biển, chìm xuống đáy biển.

Giải quyết xong Tôn Mãng, Trần Đạo Huyền thu hồi phi kiếm, độn quang chợt lóe, bay về phía mọi người.

- Trần đạo hữu, như thế nào?

Một đạo thanh âm ôn nhu vang lên ở thức hải Trần Đạo Huyền, chính là thanh âm của Trì Dao tiên tử.

Trần Đạo Huyền nhìn về phía nàng, hơi gật gật đầu với nàng.