Chương 347: Vòng chiến mười vạn dặm (3)

Nữ tu sa y màu vàng nhạt một bên quan chiến, kinh hãi nhìn Trần Đạo Huyền, nhìn về phía Trì Dao tiên tử bên cạnh, nói,

- Sư tỷ, người này cũng quá yêu nghiệt đi! Trúc Cơ sơ kỳ đè Tử Phủ hậu kỳ đánh!

Trì Dao tiên tử suy nghĩ một chút, lắc đầu nói,

- Cương thi Tử Phủ hậu kỳ này, thực lực chênh lệch rất xa tu sĩ Tử Phủ hậu kỳ bình thường, chỉ có một thân lực lượng, lại không biết vận dụng. Nếu như nói vị kiếm tu Thương Châu này là đem một phần lực lượng phát huy ra vô cùng uy lực. Vị cương thi Tử Phủ này, Chính là lực lượng tương đối lớn, phát huy ra hai ba phần uy lực, chênh lệch quá lớn!

Trì Dao tiên tử lắc đầu.

Chu Mộ Bạch nhìn hai người đối chiến trong hư không, trên mặt cũng tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Bởi vì hắn phát hiện, luận về trình độ trên kiếm đạo, Trần Đạo Huyền tựa hồ mơ hồ vượt qua vị kiếm tu Tử Phủ ba tầng như hắn.

Lấy tu vi Trúc Cơ tầng ba, ở cảnh giới kiếm đạo vượt qua vị Tử Phủ tầng ba kiếm tu này.

Chu Mộ Bạch hiểu được điều này có nghĩa là gì!

Điều này có nghĩa là, thiên phú kiếm đạo của Trần Đạo Huyền, vượt xa trí tưởng tượng của mình.

- Trách không được, ngươi lại lựa chọn lĩnh ngộ Thủy Hành kiếm ý.

Chu Mộ Bạch lẩm bẩm.

Trong hư không.

Tôn Phù tựa hồ cũng nhìn ra ưu khuyết của mình.

Không được, cứ tiếp tục như vậy, sẽ bị hắn chậm rãi đùa chết!

Nó nhìn Trần Đạo Huyền, lại một trảo bổ phi kiếm.

Móng vuốt sắc bén trên tay trái bị gãy vừa vặn mọc lại.

Trước mắt.

Trần Đạo Huyền không quan tâm, hoàn toàn rơi vào trạng thái bạo tẩu.

Tinh mang rơi xuống như sao băng, một đạo lại một đạo, liên miên không dứt.

Ba thanh phi kiếm, dường như tạo thành một cơn mưa sao băng vô tận.

- Ah!

Tôn Phù hét lớn một tiếng, hai tay bảo vệ đan điền, mạnh mẽ vọt tới Trần Đạo Huyền.

Nhưng còn chưa lao ra mấy chục trượng, đã bị Tinh Vũ của Trần Đạo Huyền oanh kích, không ngừng lùi lại.

Đánh không lại!

Mọi người phát hiện, Tôn Phù là cương thi Tử Phủ hậu kỳ, thế mà thật sự đánh không lại Trần Đạo Huyền.

Mặc dù hai người chiến đấu, không phải một bên miểu sát, nhưng cán cân chiến thắng, cũng kiên định nghiêng về phía Trần Đạo Huyền.

Bên ngoài chiến trường.

Trấn Hải Điện điện chủ khẽ gật đầu.

- Chạm vào kiếm ý tam trọng, Hóa Tinh chi cảnh sao...

-Oanh! !

- Oanh! !

- Oanh! !

- .....

Tiếng oanh kích càng ngày càng dày đặc, đến cuối cùng, tốc độ khôi phục của Tôn Phù, dần dần không theo kịp tốc độ công kích của Trần Đạo Huyền.

Phốc!

Tinh mang đâm xuyên qua bụng Tôn Phù, đâm vào thi đan của hắn.

Ngay lập tức.

Tôn Phù như bị sét đánh, móng vuốt sắc bén đã điên cuồng khôi phục, lúc này ngừng khôi phục.

- Ngươi đã thua!

Trần Đạo Huyền dừng tay,

- Dựa theo ước định, bây giờ ngươi nên nói cho ta biết vị trí của Thần Tuyệt Lão Ma!

- Khặc khặc!

Tôn Phù cúi đầu, nhìn lỗ hổng khổng lồ trong bụng mình, cười nói,

- Ngươi có nghĩ, chủ nhân của ta sẽ cho ta biết vị trí? Ngu ngốc, ta lừa ngươi thôi! Nếu ta là ngươi, sẽ lựa chọn nhanh chóng trở về Quảng An phủ thăm gia tộc của mình!

- Ngươi cho rằng, trên đời này cũng chỉ có một mình ngươi là người thông minh sao?

- Ý ngươi là sao?

Tôn Phù kinh hãi nhìn hắn.

- Ý ta là, vĩnh biệt cụ nhé!

Tinh mang lại hiện lên, triệt để đánh thủng thi đan của Tôn Phù.

Ngay sau đó, thi thể của Tôn Phù rơi thẳng xuống biển.

Trấn Hải Điện điện chủ nhìn thấy cảnh tượng này, im lặng không nói gì.

Kỳ thật trong lòng hắn rõ ràng, lấy sự cẩn thận của Thần Tuyệt lão ma, tuyệt đối sẽ không nói vị trí động thiên cho hai thi phó của mình.

Nhưng để tiêu diệt triệt để thằng chó này, hắn vẫn ôm tâm tư vạn nhất, kết quả không ngoài dự đoán.

- Tiền bối!

Đánh chết Tôn Phù, Trần Đạo Huyền chắp tay nói,

- Gã này còn ở Quảng An phủ lưu lại hậu thủ, vãn bối phải lập tức hồi viện Quảng An phủ!

Mọi người Quảng An phủ nghe được Tôn Mãng còn đang ở Quảng An phủ, trong lòng cũng hơi cảm thấy lo lắng.

Mặc dù mọi người đều biết.

Cương thi Tôn Phù ở lại Quảng An phủ, Nhiều nhất chỉ là một chi tinh nhuệ, số lượng không nhiều lắm, không thể là thi đàn lớn, nếu không, không thể gạt được liên quân Thương Châu.

Nhưng Tôn Mãng dù sao cũng là cương thi Tử Phủ viên mãn, nếu nói tuyệt đối không lo lắng, đó nhất định là gạt người.

Trấn Hải Điện điện chủ gật gật đầu, nói.

- Đi đi!

- Vâng!

Nói xong, Trần Đạo Huyền xoay người muốn đi.

- Đạo hữu chậm đã!

Phía sau, một tiếng nữ vang lên, chính là Trì Dao tiên tử.

- Tốc độ linh hư chiến hạm quá chậm, không bằng cưỡi Linh Chu của ta, Tốc độ nhanh hơn gấp mười lần Linh Hư chiến hạm.

Nghe vậy, Trần Đạo Huyền dừng một chút, chắp tay nói,

- Đa tạ tiên tử!

- Đạo hữu không cần khách khí!

Trì Dao tiên tử gật gật đầu, lúc này vươn tay ngọc ra, một chiếc linh chu ba tấc xuất hiện ở lòng bàn tay nàng.

Nhẹ nhàng ném.

Linh Chu đón gió liền lớn, trong nháy mắt, biến thành một chiếc Linh Chu màu xanh biếc dài gần trăm trượng.

Trần Đạo Huyền cũng không khách khí, độn quang chợt lóe, liền bay lên linh chu.

Trì Dao tiên tử cùng nữ tu sa y màu vàng nhạt theo sát phía sau.

Sau một khắc.

Linh Chu phóng lên trời, bay về phía Quảng An phủ.