Tôn Phù âm âm cười rộ lên,
- Càn Nguyên Kiếm Tông có thể chịu thu một cương thi Tử Phủ không khống chế được, Tàn sát bừa bãi ở Vạn Tinh Hải?
Trấn Hải Điện điện chủ không nói gì.
Một lúc lâu sau.
Hắn chậm rãi nói,.
- Ta có thể để ngươi ở Huyền Thanh Đạo Minh Giới Vực.
Nghe vậy, Tôn Phù hơi sửng sốt.
Nhưng vẫn lắc đầu,
- Thôi, Ta không tin ngươi.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Trần Đạo Huyền,
- Thế nào, miễn là ngươi và ta chơi một trận, ta sẽ cho ngươi biết vị trí của chủ nhân của ta.
Tại thời điểm này.
Tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt vào Trần Đạo Huyền.
Trận chiến này.
Tu sĩ Thương Châu gần như đều quen biết vị kiếm tu Thương Châu mới quật khởi Trần Đạo Huyền này.
Có thể nói.
Trần Đạo Huyền cơ hồ dùng sức một mình, chống đỡ được thế cục lung lay sắp đổ ở Thương Châu tiên thành.
Dù sao, Nói về tốc độ sát thương đối với thi đàn đê giai, chỉ sợ Tu sĩ Kim Đan đều phải cam bái hạ phong.
Thấy mọi người dời ánh mắt hướng về phía mình, Trần Đạo Huyền gật gật đầu, trịnh trọng nói,
- Được, nếu ngươi đã muốn chiến với ta, ta thõa mãn ngươi.
Sở dĩ hắn có lòng tin như vậy, là bởi vì Trấn Hải Điện điện chủ vừa rồi truyền âm với hắn, sẽ tuyệt đối bảo đảm an toàn cho hắn.
Cộng với.
Mấy năm trước, hắn đã giao thủ với đệ đệ Tôn Phù là Tôn Mãng.
Dựa vào môn độn thuật tự nghĩ ra, thân hóa kiếm quang, Trần Đạo Huyền có thể đùa bỡn Tôn Mãng xoay quanh.
Nhiều năm trôi qua, thực lực Trần Đạo Huyền tăng vọt, cho dù còn chưa phải là đối thủ của Tôn Phù, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm.
Nghĩ tới đây.
Hắn liền đáp ứng yêu cầu đơn đấu của đối phương.
Dù sao, nếu Tôn Phù không chịu nói ra vị trí của Thần Tuyệt chân nhân, thế gian này, chỉ sợ cũng không ai biết động thiên của Thần Tuyệt chân nhân nữa.
Về phần dùng bí thuật sưu hồn tiến hành sưu hồn Tôn Phù, vậy cũng phải cương thi có thần hồn mới được.
Vì vậy.
Đây có thể là cách duy nhất mọi người biết được vị trí của Thần Tuyệt chân nhân.
Bất luận là vì an nguy của gia tộc, hay là vì an định Thương Châu sau này, Trần Đạo Huyền đều phải đứng ra.
Hôm nay hắn đứng ra, tất cả đồng đạo ở Thương Châu, thậm chí bao gồm cả Trấn Hải Điện điện chủ, đều phải nợ hắn một phần nhân tình.
Tu vi chênh lệch như thế, Trần Đạo Huyền vẫn dám đứng ra, Trấn Hải Điện điện chủ trong lòng không khỏi đánh giá hắn cao hơn một phần.
Rất nhanh.
Mọi người liền nhường một sân bãi rộng lớn cho Trần Đạo Huyền và Tôn Phù.
Về phần sáu vị thi phó của Tôn Phù, thì bị Trấn Hải Điện điện chủ phất tay tiêu diệt.
Đứng lăng không.
Trần Đạo Huyền nhìn Tôn Phù cách đó mấy ngàn trượng.
Tôn Phù cũng nhìn về phía hắn.
Không biết vì sao, Trần Đạo Huyền từ trong mắt Tôn Phù không nhìn thấy một chút chiến ý nào, mà lại có vẻ thản nhiên.
Nhìn thấy loại ánh mắt này, trong lòng Trần Đạo Huyền hơi dừng một chút.
Tại sao hắn cảm thấy bình tĩnh?
Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Trần Đạo Huyền, Tôn Phù truyền âm đạo,
- Trần Đạo Huyền, chẳng lẽ ngươi không tò mò, đệ đệ ta đi đâu sao?
- Cái gì?
Đột nhiên.
Trong lòng Trần Đạo Huyền căng thẳng.
Đệ đệ của Tôn Phù, đệ đệ vơi hắn vẫn luôn như hình với bóng!
Tựa hồ trong quá trình thi triều tấn công Thương Châu tiên thành, không có nhìn thấy đệ đệ Tôn Mãng của hắn.
- Nếu như đánh bại ta đủ nhanh, nói không chừng còn có thể nhặt xác cho người Trần gia ngươi! Khặc khặc!
Tôn Phù tùy ý cười nói.
Trần Đạo Huyền nghe nói như vậy, sát khí cả người tăng vọt!
Mấy ngày nay chiến đấu, không ngừng chém giết thi đàn, Sát khí tích lũy trên người Trần Đạo Huyền, không yếu hơn bất kỳ quân tốt nào ở tiền tuyến Xuất Vân Quốc.
- Chết!
Trần Đạo Huyền kiếm hóa tinh mang, một kiếm chém về phía đan điền của Tôn Mãng.
Hồng Quang kiếm nhanh như điện.
Tinh mang xuyên qua trường không, đánh thẳng Tôn Phù Đan Điền.
- Oanh! !
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Tôn Phù một trảo bổ hồng quang kiếm phi tới, nhìn Hồng Quang kiếm vang lên ong ong, Tôn Phù nhìn hai ngón tay đứt gãy của mình, gật đầu nói,
- Tốc độ tiến bộ thực lực của ngươi thật nhanh, mấy năm trước, ngươi ngay cả phòng ngự của đệ đệ ta cũng không phá được, hiện tại cư nhiên có thể làm cho ta bị thương, không sai!
Trần Đạo Huyền không nói một lời.
Tinh mang như sao băng rơi xuống, một đạo lại một đạo, oanh kích tới đan điền của Tôn Phù.
Tôn Phù trái phải chống đỡ, không ngừng bổ phi kiếm bay đi.
Nhưng không chịu nổi, Trần Đạo Huyền tinh mang không ngừng.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, Tất cả đều sợ ngây người, một vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ cư nhiên đè đánh cương thi Tử Phủ hậu kỳ.
Mặc dù mọi người có thể thấy.
Lấy thực lực của Tôn Phù, chỉ cần bắt được Trần Đạo Huyền một chút, Trần Đạo Huyền phải mất mạng tại chỗ.
Nhưng Tôn Phù chính là không làm được.
Uy năng phi kiếm của Trần Đạo Huyền, đã có thể phá vỡ phòng ngự của Tôn Phù. Nếu hắn không quan tâm, sẽ lập tức bị một kiếm của Trần Đạo Huyền phá vỡ thi đan.
Đến lúc đó, ngay cả phi kiếm của Trần Đạo Huyền, Tôn Phù cũng không ngăn được, hắn vốn đã ở trong hoàn cảnh bất lợi, nhất định sẽ thất bại.