- Cái này...
Trần Đạo Huyền có chút khó hiểu,
- Chỉ dựa vào Thần Tuyệt chân nhân, hẳn là rất khó làm được?
Mặc dù không biết thực lực của Càn Nguyên Kiếm Tông đến tột cùng mạnh đến mức nào. Nhưng sự tình phát triển đến bây giờ, Càn Nguyên Kiếm Tông ngay cả một vị Nguyên Anh Chân Quân cũng không phái ra, có thể thấy được ở trong mắt đối phương, trấn áp thi loạn căn bản không đáng nhắc tới.
- Rất khó để làm được.
Chu Mộ Bạch cũng nhíu mày, vô cùng khó hiểu,
- Có lẽ, Thần Tuyệt chân nhân còn có con bài tẩy nào mà chúng ta không biết đi.
Nghe điều này.
Tâm tình mọi người càng lúc càng nặng nề.
Hiện tại, Thương Châu tiên thành là quân cờ, liên quân Thương Châu bọn họ cũng là quân cờ.
Kỳ thủ chân chính chơi cờ trên bàn cờ, là Càn Nguyên Kiếm Tông và Huyền Thanh Đạo Minh, thậm chí, ngay cả Thần Tuyệt chân nhân, cũng chỉ là một quân cờ mạnh hơn một chút mà thôi.
Tất nhiên.
Lấy tính cách của Thần Tuyệt chân nhân, Tuyệt đối không cam lòng làm một quân cờ, hắn khẳng định có phương pháp phá cục gì đó mà mọi người không rõ ràng.
Chỉ là không biết.
Đến tột cùng là Càn Nguyên Kiếm Tông kỳ cao một chiêu, hay là Thần Tuyệt chân nhân càng hơn một bậc.
Đối mặt với cảnh này, mặc dù trong lòng Trần Đạo Huyền không cam lòng, nhưng hắn rõ ràng.
Bất luận là ở trước mặt Càn Nguyên Kiếm Tông, hay là ở trước mặt Huyền Thanh Đạo Minh, thậm chí là ở trước mặt Thần Tuyệt chân nhân, hắn, bao gồm cả gia tộc của hắn, tất cả đều yếu đuối không chịu nổi một kích, căn bản không có tư cách mặc cả.
Thực lực, mới là lợi thế khi chơi cờ.
Hắn và Trần gia cũng không có loại lợi thế này, chỉ có thể đóng vai trò là quân cờ của người khác.
Diệp Vô Đạo tốt xấu gì cũng có một cha ruột tu vi Nguyên Anh, không muốn làm quân cờ, còn có thể lâm trận chạy trốn.
Các đại gia tộc của Liên minh Thương Châu, cũng không có loại hậu trường này, có thể làm là tự cứu mình tránh khỏi khó khăn này.
Nói thêm.
Thần Tuyệt chân nhân chính là hướng về phía Thương Châu, bọn họ thân là gia tộc địa phương Thương Châu, Lúc này không ra sức lại chờ ai xuất lực đây?
Thấy bầu không khí có chút nặng nề.
Chu Mộ Bạch cười phất phất tay nói,
- Quên đi, Không nói đến những thứ không vui này, Dù thế nào đi nữa, Thương Châu tiên thành nhất định phải cứu, thi triều cũng phải thanh trừ!
- Chu huynh nói rất đúng.
Hỏa Linh đạo nhân gật đầu.
- Nếu không nói chuyện này, không bằng tán gẫu kiếm đạo một chút thì sao?
- Rất tốt!
Nghe Trương Huyền Lăng nói về kiếm đạo, Chu Mộ Bạch và Trần Đạo Huyền tất cả đều sáng mắt.
Làm kiếm tu, nếu hỏi bọn họ chủ đề hứng thú nhất, kiếm đạo kia khẳng định xếp hạng đầu tiên.
Đồng đạo kiếm tu có tu vi tương tự, không chênh lệch mấy về cảnh giới kiếm đạo, có thể thoải mái nói về hiểu biết của họ về kiếm đạo, là chuyện mà mỗi một kiếm tu đều tha thiết ước mơ.
Chẳng qua, bất luận là ở Vạn Tinh Hải, hay là ở Tiên Vân Châu, số lượng kiếm tu đều vô cùng thưa thớt.
Càng đừng nói là tập hợp hai vị kiếm tu tu vi, kiếm đạo cảnh giới đều không kém nhau, căn bản là chuyện không thể cầu.
Nếu không phải lần này Thương Châu thi loạn.
Chu Mộ Bạch cũng rất ít khi có cơ hội ngồi đàm luận kiếm đạo cùng Trương Huyền Lăng.
Nghe được Ba người Chu Mộ Bạch, Trương Huyền Lăng và Trần Đạo Huyền muốn đàm luận kiếm đạo, Hỏa Linh đạo nhân bày ra vẻ bất đắc dĩ.
Thực lực Hỏa Linh đạo nhân mặc dù cũng vượt xa tu sĩ cùng giai, nhưng cũng không phải là kiếm tu.
Nghe ba người đàm luận kiếm đạo, khó tránh khỏi cảm thấy có chút nhàm chán.
Bởi vì... Hắn không hiểu.
Hoặc là nói, nghe hiểu cũng không làm được gì, trình độ kiếm đạo của hắn chênh lệch quá lớn so với ba người.
Dù sao, ngay cả kiếm ý hắn cũng không thể lĩnh ngộ.
- Ngươi nói chuyện, ta về trước.
Hỏa Linh đạo nhân lắc đầu.
Dứt lời, độn quang bay về phía một chiếc linh chu khác.
Ba người thấy thế, nhao nhao nở nụ cười.
Cười xong...
Chu Mộ Bạch gật đầu nói,
- Nếu như thế, ta liền phao chuyên dẫn ngọc*, bêu xấu bắt đầu trước.
*(kế số 17 trong 36 kế: ném gạch đi, đưa ngọc quý về)
Nghe vậy, Trần Đạo Huyền và Trương Huyền Lăng chắp tay, làm một cái thủ thế mời.
- Ta tu kiếm ý, chính là chi nhánh của Kim Hành Kiếm Ý trong Ngũ Hành Kiếm Ý, tên là Canh Kim Kiếm Ý, kiếm ý này sắc bén vô cùng, chú trọng thẳng tiến không lùi, không gì không phá...
Chu Mộ Bạch hướng hai người giải thích kiếm đạo của hắn, Trần Đạo Huyền và Trương Huyền Lăng nghe, thỉnh thoảng vì khó hiểu mà nhíu mày, khi lại hiểu được mà lộ ra vui mừng.
- Từ khi Canh Kim kiếm ý của ta đạt tới cảnh giới hữu hình tầng thứ hai, ta đã tự nghĩ ra môn Thanh Liên kiếm quyết này, hai vị nhìn xem!
Chu Mộ Bạch vươn tay phải ra, chỉ thấy một đóa hoa sen màu xanh ở trong lòng bàn tay hắn, ngậm nụ chờ thả.
Đột nhiên.
Hoa sen màu xanh nở rộ trong lòng bàn tay của Chu Mộ Bạch, một cánh, hai cánh, cho đến khi hoa nở cánh thứ ba, cánh hoa sen màu xanh trở nên hư vô.
- Canh Kim Kiếm Ý của ta vẫn là lĩnh ngộ không đủ, không cách nào để cho Thanh Liên Hoa này mở ba cánh, nếu không, uy năng của kiếm quyết này, ít nhất tăng vọt gấp đôi!
Nói đến đây, Chu Mộ Bạch tiếc nuối lắc đầu.