Cả Vạn Tinh Hải mấy chục gần trăm châu, tuy rằng tu sĩ Thiên Linh Căn được coi là thiên tài, nhưng nếu nói là Thiên Kiêu còn xa không bằng được.
Chỉ có kiếm tu như Chu Mộ Bạch, Trần Đạo Huyền mới có thể chân chính được xưng là thiên kiêu trong tu sĩ, không chỉ có cùng giai vô địch thậm chí còn có thể vượt cấp mà chiến đấu, mạnh mẽ hơn người.
Trần Đạo Huyền rốt cục cũng biết vì sao Lôi Chấn tâm khí cao như vậy, không muốn làm khách khanh của đại tộc.
Tám mươi bảy tuổi đã đạt tới Trúc Cơ tám tầng, nhiều lắm là mất chưa đến mười năm, khẳng định có thể đạt tới Trúc Cơ chín tầng.
Đến lúc đó, chính là mài giũa chân nguyên chuẩn bị đột phá Tử Phủ.
Lấy tuổi của Lôi Chấn, nếu lại đi tiền tuyến lang bạt tích lũy tài nguyên, chỉ sợ thật sự có hy vọng thăng cấp lên Tử Phủ kỳ.
Dù sao Trúc Cơ tu sĩ thọ nguyên có hơn hai trăm năm.
Lôi Chấn đánh bóng chân nguyên đến viên mãn chi cảnh, chỉ sợ còn chưa tới một trăm mười tuổi.
Hoàn toàn kịp đột phá Tử Phủ.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là Lôi Chấn không phải tu sĩ gia tộc, cần tài nguyên tu luyện, tất cả đều phải dựa vào chính mình kiếm được.
Nếu đệ tử đại gia tộc có loại thiên tư này, đã sớm được đệ tử làm hạch tâm bồi dưỡng rồi.
Giống như Chu Mộ Bạch, Dương Cung Uyển vậy.
Nói đến phần này, Trần Đạo Huyền cũng không che giấu nữa.
Hắn chắp tay thi lễ nói:
- Nếu Trần gia ta nguyện ý dâng lên tất cả tài nguyên để Lôi tướng quân đột phá Tử Phủ, không biết Lôi tướng quân có nguyện ý làm khách khanh của Trần gia ta hay không?
- Ý ngươi là tất cả tài nguyên đột phá đến Tử Phủ kỳ?
Lôi Chấn ở tình thế cấp bách, ngay cả kính xưng hô cũng quên luôn.
- Đúng vậy!
Trần Đạo Huyền gật gật đầu:
- Không chỉ như thế, tương lai Trần gia ta còn nguyện ý trợ giúp Lôi tướng quân mở tu tiên gia tộc, truyền thừa đạo thống từ đời này sang đời khác.
Nghe điều đó.
Lôi Chấn nhất thời hô hấp dồn dập, chắp tay nói:
- Thống lĩnh đại nhân, không Trần đại nhân, lời này thật sự?
- Cần gì phải nói dối? Nếu Lôi tướng quân không tin, ta thề như thế nào?
- Không, không cần!
Lôi Chấn liên tục xua tay:
- Lời hứa của một kiếm tu, ta tin tưởng!
Nói xong.
Lôi Chấn từ chỗ ngồi đứng lên, tới trước mặt Trần Đạo Huyền.
Lập tức thôi kim sơn, đảo ngọc trụ, quỳ lạy nói: *(ý: dưới gối nam nhi có vàng....)
- Lôi mỗ sau này, nguyện nghe Trần gia đến chết mới nghỉ ngơi!
- Được!
Trần Đạo Huyền mừng rỡ, vội vàng đi lên trước, hai tay đỡ Lôi Chấn dậy, cười to nói:
- Lôi tướng quân mau mau đứng dậy.
Đợi cho đến khi đối phương đứng lên.
Lúc này Trần Đạo Huyền mới cười nói:
- Trần gia ta có thể được Lôi tướng quân trợ lực, không khác gì hổ thêm cánh.
- Lời này của chủ thượng, thuộc hạ không dám nhận.
Lôi Chấn khiêm tốn nói.
Mặc dù hắn là người kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt một vị kiếm tu trẻ tuổi như vậy cũng không dám có chút ngạo khí nào.
Bởi vì luận về tiềm lực, thiên phú của Trần Đạo Huyền đều bỏ xa hắn mười tám con phố.
Đạo lý này lúc trước hắn ở chỗ đóng quân của Chu gia, bị Trần Đạo Huyền một kiếm đánh bại đã hiểu thật sâu.
Hôm nay hắn nguyện ý trở thành khách khanh Trần gia, phụng Trần gia làm chủ, ngoại trừ Trần Đạo Huyền đưa ra điều kiện hắn không cách nào cự tuyệt ra, còn có một nguyên nhân trọng yếu chính là sùng bái cường giả.
Nhân tộc trời sinh sùng bái cường giả, mà cường giả chỉ biết sùng bái cường giả hơn.
Lôi Chấn chính là loại người điển hình này.
Thu phục Lôi Chấn, đưa mắt nhìn đối phương rời đi, Trần Đạo Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài cửa.
Trần Đạo Xuyên mang theo một vị tu sĩ luyện khí tầng chín chờ đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Lôi Chấn đẩy cửa đi ra, Trần Đạo Xuyên vội vàng cười chắp tay với đối phương.
Lôi Chấn biết địa vị của Trần Đạo Xuyên ở Trần gia không thấp, không dám bởi vì tu vi thấp của hắn liền khinh thường hắn, vội vàng chắp tay hoàn lễ.
Đợi đến khi Lôi Chấn rời đi.
Trần Đạo Xuyên đẩy cửa đi vào đại điện.
- Thiếu tộc trưởng!
Trần Đạo Xuyên chắp tay thi lễ.
- Ừ.
Trần Đạo Huyền ngẩng đầu lên:
- Mấy người kia đâu?
- Chờ bên ngoài.
- Hô!
Trần Đạo Huyền thở phào nhẹ nhõm:
- Mấy ngày nay cuối cùng cũng thu phục tám tán tu vạn tốt trưởng trong liên quân tây phòng khu, thu phục bảy người đến dưới trướng Trần gia ta.
Nghe điều đó.
Trần Đạo Xuyên nhất thời vẻ mặt vui mừng nói:
- Chúc mừng thiếu tộc trưởng!
- Hiện tại còn lại Vệ Lập Đạo của Vệ gia, Chu Mộ Thành của Chu gia cùng tán tu Trúc Cơ trung kỳ không thức thời kia.
Nói đến cái tán tu vạn tốt trưởng kia, sắc mặt Trần Đạo Huyền có chút khó coi.
Hắn là thống lĩnh liên quân khu tây phòng ngự, thiếu tộc trưởng Trần gia lễ hiền hạ sĩ mời chào đối phương, lại bị cự tuyệt.
Trong lòng Trần Đạo Huyền tự nhiên có chút không vui.
Phải biết rằng, các đại tộc khác tuy rằng cũng sẽ mời chào tán tu làm khách khanh, nhưng chỉ là tùy tiện phái người ra mời chào, đâu có đường đường là thiếu tộc trưởng chi tôn như Trần Đạo Huyền tự mình đến mời chào.
Mấu chốt nhất chính là đối phương lại còn cự tuyệt.
Điều này làm cho trong lòng Trần Đạo Huyền vô cùng không thoải mái.
Hắn tự cho là điều kiện đưa ra đã đủ cao rồi, nếu đối phương không muốn, Trần Đạo Huyền tự nhiên cũng sẽ không để cho gã tiếp tục ngồi ở vị trí vạn tốt trưởng của liên quân tây phòng khu.
Nếu người không thể cho hắn dùng, như vậy đặt ở dưới trướng chẳng phải chướng mắt sao.
Với tư cách là thống lĩnh tây phòng khu, Trần Đạo Huyền có một vạn lý do để sa thải chức quan của gã.
Tổng bộ liên quân cũng sẽ không vì chuyện nhỏ này mà náo loạn với Trần Đạo Huyền.
Nếu không vốn liếng của Chu Minh Hạo trên người hắn, chẳng phải là đầu tư vô ích sao.
Hít sâu một hơi, Trần Đạo Huyền gật đầu nói:
- Hãy để hắn vào.
- Là thiếu tộc trưởng.
Trần Đạo Xuyên chắp tay thi lễ, lập tức truyền âm cho người chờ bên ngoài điện, cho y tiến vào.
Tập trung nhìn vào.
Trần Đạo Huyền phát hiện tu sĩ luyện khí tầng chín lại còn là một người quen cũ.