Chương 301: Cưỡng bức dụ dỗ (1)

Đảo Hồng Sam.

Quan Hải Tiên Thành.

Đại điện của trụ sở liên quân khu vực phòng thủ phía tây.

Một đạo độn quang bay tới đại điện.

Người tới là một vị tu sĩ trung niên mặc áo giáp, tu sĩ có dáng người khôi ngô, phối hợp với thân linh giáp ngược lại không giống tu sĩ, mà giống như một vị trời sinh quân ngũ chi nhân.

Đẩy cửa vào.

Lôi Chấn nhìn thấy trong đại điện có một vị đạo nhân mặc đạo bào màu xanh, đầu đội ngọc quan, chắp tay đứng đối diện.

Người này chính là cấp trên trực tiếp của y, Trần Đạo Huyền.

- Lôi Chấn, Càn Nguyên Lịch năm 957 chiêu binh, là một gã bách tốt trưởng của Vân Mộng Quan Xuất Vân Quốc tiền tuyến, năm năm giải nghệ mà trở về.

Trần Đạo Huyền xoay người nhìn về phía Lôi Chấn đang chắp tay mà đứng, nhìn về phía mình, cười nói:

- Lôi tướng quân vì sao không ở lại tiền tuyến Xuất Vân quốc đợi, mà lại lựa chọn trở lại đầm nước chết Quảng An phủ này.

Nghe vậy.

Lôi Chấn im lặng không nói.

Thật lâu sau hắn chắp tay thi lễ nói:

- Bẩm thống lĩnh đại nhân, tu sĩ đóng quân Vân Mộng Quan phần lớn là người của Cảnh Châu, một gã tu sĩ Thương Châu ta ở nơi đó bị xa lánh mấy lần, cáo thượng quan đều có thiên vị, trong lòng không vui nên trở về.

Trần Đạo Huyền có thể nghe ra đây hẳn là lời đáy lòng của Lôi Chấn.

Từ sau khi Trấn Nam Quan thất thủ, tu sĩ Thương Châu đi tiền tuyến phục vụ, đều chỉ có thể đi tiên thành hùng quan đóng quân.

Hơn nữa từ khi chuyện tu sĩ Thương Châu mất đi Trấn Nam Quan truyền ra, các châu khác khinh bỉ thương châu tu sĩ không thôi.

Đến địa bàn của người khác làm lính, có thể tưởng tượng được bị khi nhục như thế nào.

Hơn nữa tính cách Lôi Chấn vốn không biết nịnh hót, lại dễ dàng bị xa lánh.

Nghe điều đó.

Tâm tình Trần Đạo Huyền cũng nặng nề vài phần.

Trấn Nam Quan thất thủ là đau đớn trong lòng tất cả tu sĩ Thương Châu, hơn nữa loại thống khổ này không theo thời gian mà khép lại.

Ngược lại bởi vì một loạt tổn thất về danh dự, lợi ích của tu sĩ Thương Châu tiếp theo có vẻ càng nghiêm trọng.

Hắn tiến lên vài bước vỗ vỗ bả vai Lôi Chấn nói:

- Lôi tướng quân yên tâm, tòa tiên thành Trấn Nam Quan này, tu sĩ Thương Châu ta nhất định sẽ đoạt lại!

- Ừm.

Dường như Lôi Chấn nhớ tới hồi ức không tốt lắm, mắt đỏ hoe gật đầu.

Thấy bầu không khí có chút nghiêm túc, Trần Đạo Huyền kéo tay Lôi Chấn cùng chủ khách ngồi xuống, nói:

- Lôi tướng quân, không nói những chuyện không vui này. Tính toán ngày ngươi đến liên quân tây phòng khu ta đã gần một năm rồi đi?

Lôi Chấn suy nghĩ một chút nói:

- Mười một tháng và bảy ngày.

- Lôi tướng quân nhớ rất tốt.

Trần Đạo Huyền mỉm cười, bất động thanh sắc nói:

- Trước mắt, thi triều đảo Liên Hoa thế nhỏ, liên quân tây phòng khu cũng sẽ không luôn tồn tại, không biết sau này Lôi tướng quân có tính toán gì.

Nghe điều đó.

Lôi Chấn kinh ngạc mở miệng, có chút không biết trả lời như thế nào.

Một lúc lâu sau.

Hắn chua xót lắc đầu nói:

- Có lẽ tiếp tục trở lại hòn đảo nhỏ của ta để chỉ đạo phàm nhân thế làm ruộng. Ta ngoại trừ tu luyện cũng sẽ không có thủ đoạn luyện đan hay luyện khí gì, tựa hồ ngoại trừ giúp đại tộc canh tác lương thực đổi lấy một chút linh thạch ra thì không có lối thoát quá tốt khác..

Lúc này, Trần Đạo Huyền ngược lại kinh ngạc.

- Lấy tu vi của lôi tướng quân, chẳng lẽ Quảng An phủ không có gia tộc nào mời ngươi làm khách khanh sao?

- Có, tất nhiên có.

Lôi Chấn gật gật đầu lập tức cười khổ nói:

- Nhưng khách khanh chỉ là cách nói dễ nghe, trên thực tế là chó săn của đại gia tộc, Lôi Chấn ta tuy nghèo túng nhưng còn không đến mức đi làm một con chó săn của đại gia tộc.

Nghe vậy.

Trần Đạo Huyền nhẹ nhàng gõ ghế phát ra tiếng lắc lư.

Lôi Chấn này bề ngoài thật thà, nhưng thực tế lại vô cùng khôn khéo, Trần Đạo Huyền còn chưa nói ra, Lôi Chấn đã chặn lời tiếp theo của hắn.

Lôi Chấn vừa nói không muốn làm chó săn của đại gia tộc, lại làm sao chịu làm chó săn cho Trần gia.

Dù sao Trần gia tuy nói cũng được đại tộc phủ Quảng An thừa nhận, nhưng luận nội tình thực lực cùng đại gia tộc vẫn có chênh lệch.

Cho dù hiện tại Trần Đạo Huyền đã chuyển tu Càn Nguyên Kiếm Kinh thành công, uy năng chân nguyên lại tăng vọt bảy thành, ẩn ẩn có thể chạm tới cực hạn chân nguyên được nhắc đến trong Càn Nguyên kiếm kinh.

Về sức mạnh.

Trần Đạo Huyền bây giờ nếu lại đụng phải cương thi Tử Phủ sơ kỳ kia, sẽ không còn ngang tài ngang sức với nó, nói không chừng không có Vạn Thi Huyết Sát đại trận giúp nó chữa trị thương thế, Trần Đạo Huyền có khi có cơ hội chém giết nó.

Nói cách khác.

Hiện tại thực lực của Trần Đạo Huyền đã mạnh hơn Tử Phủ sơ kỳ tu sĩ bình thường ba phần rồi.

Thực lực Trần gia tự nhiên cũng là nước lên thuyền cao, nhưng so với Chu gia, Dương gia vẫn có chút không bằng.

Lôi Chấn ngay cả mời chào của hai nhà Chu Dương cũng cự tuyệt, huống chi Trần gia.

Trong lòng biết mời chào khó khăn, Trần Đạo Huyền cũng không thèm để ý cười nói:

- Mạo muội hỏi một câu, Lôi tướng quân năm nay bao nhiêu tuổi?

Nghe điều đó.

Trong lòng Lôi Chấn tựa hồ có chút không vui, nhưng vẫn ôm quyền nói:

- Lôi mỗ năm nay 87 tuổi.

Tám mươi bảy tuổi, Trúc Cơ tám tầng!

- Ngươi là tu sĩ Thiên Linh Căn?

Trần Đạo Huyền nghiêm túc nói.

- Đúng vậy.

Lôi Chấn gật đầu:

- Nhưng so với kiếm tu các ngươi...

Lôi Chấn mất mát lắc đầu.

Tu sĩ Thiên Linh Căn thì thế nào, tuy nói Thiên Linh Căn vạn dặm chọn một, nhưng Quảng An phủ mấy trăm vạn tu sĩ, Thiên Linh Căn ít nhất cũng có mấy trăm người.

Phóng mắt nhìn toàn bộ Thương Châu, tu sĩ Thiên Linh Căn tăng gấp mười lần, mấy chục lần.