Thấy bộ dạng này của hắn, Ngô Quảng Nghĩa nhăn mặt, cười khổ nói:
- Thống lĩnh đại nhân, Tháng này thành quan thứ nhất, thành quan thứ hai, cùng với thành quan thứ tư, tất cả đều bộc phát hơn mười lần tập kích quấy nhiễu quy mô nhỏ. Ba tòa thành quan, mỗi tòa thành quan mỗi ngày ít nhất phải tiêu hao hơn một vạn viên đan dược, lấy tốc độ luyện chế đan dược của Quảng An phủ, căn bản không đủ!
- Họ đang tiêu hao hậu cần của quân đội ta!
Chu Mộ Bạch hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
Hắn biết, đây nhất định là thi đàn đảo Liên Hoa cố ý làm.
Một khi hậu cần liên quân khu đông phòng tiêu hao xong, cái gọi là tu sĩ, sẽ trở nên không chịu nổi một kích.
Không có giải độc đan, không có Phá Sát Đan, không có Hồi Khí Đan.
Năng lực tác chiến liên tục của tu sĩ Luyện Khí kỳ, sẽ giảm xuống mấy cấp bậc.
Đến lúc đó, cán cân chiến thắng tự nhiên sẽ nghiêng về phía thi đàn đảo Liên Hoa.
Luận tiêu hao, tu sĩ nhân tộc làm sao có thể so sánh với một đám cương thi, hơn nữa là một đám cương thi có tổ chức nghe chỉ huy.
Liên quân khu vực phòng thủ phía đông sau mỗi trận chiến, đều phải đốt cháy thi thể của đồng đội, tránh thêm sức mạnh cho kẻ thù.
Nhưng mặc dù vậy, vẫn sẽ gặp phải tình huống thi thể luyện khí quân tốt bị cướp đoạt.
Nếu hậu cần không được đảm bảo, tình huống này sẽ ngày càng nhiều.
Đến cuối cùng, kẻ thù càng đánh càng nhiều, người mình càng đánh càng ít, trận chiến này còn đánh như thế nào?
- Không được! Không thể tiếp tục như thế này nữa!
Ánh mắt Chu Mộ Bạch ngưng tụ.
Chiếu theo tốc độ tiêu hao này, bốn tòa thành quan này kiên trì không tới mười năm, tu sĩ sẽ tiêu hao không còn.
Và điều đáng sợ nhất không phải là điều này, mà là vấn đề tinh thần.
Cương thi không sợ hãi, chỉ làm theo mệnh lệnh của chủ nhân.
Nhưng tu sĩ không.
Họ sẽ sợ hãi, sẽ vì cái chết và thương tích nặng nề mà đào ngũ.
Nếu hậu cần không được bảo đảm, Chu Mộ Bạch đoán nhiều nhất là một năm, khu phòng thủ phía đông sẽ bắt đầu có đào binh xuất hiện.
Hiện tại mọi người chém giết cương thi, đạt được chiến công, hơn nữa tu sĩ chết ít hơn, ai nấy đều vui không chịu nổi.
Nhưng đợi đến khi hậu cần tiêu hao không còn, tỷ lệ thương vong tăng vọt, cho dù là chiến công, cũng không ngăn cản được lòng sợ chiến của mọi người.
Phải cầu cứu hậu phương.
Ít nhất phải để cho phía sau đảm bảo nguồn lực hậu cần cho mặt trận.
Nghĩ tới đây.
Chu Mộ Bạch đi về phía một đại điện trong thành quan.
Đại điện này là trụ sở của liên quân khu vực phòng thủ phía đông.
bên trong đại điện Trang trí vô cùng đơn giản, người duy nhất khiến người ta chú ý, là trận pháp truyền tấn trong đại điện.
Đi đến trước trận pháp truyền tấn.
Chu Mộ Bạch gửi một tin nhắn cho Chu Minh Hạo ở Quảng An phủ xa xôi.
......
Đảo Linh Bối.
Nơi đóng quân của Chu gia phủ Quảng An.
Chu Minh Hạo nhìn tin nhắn Chu mộ bạch gửi tới, thở dài, nói:
- Triệu tập một hội nghị tác chiến đi, để cho Dương đạo hữu đến tham gia!
Suy nghĩ một chút, lại nói:
- Cũng thông báo cho Trần đạo hữu một phen đi!
- Vâng, tộc trưởng!
Chu gia tu sĩ tiếp nhận quân lệnh, nhanh chóng lui xuống.
- Chiến sự gian nan!
Chu Minh Hạo thở dài.
Hắn biết, Tác chiến với thi đàn đảo Liên Hoa, căn bản không tính là cái gì, nguy hiểm chân chính, tu sĩ Quảng An phủ còn chưa gặp được.
Hắn hiện tại trông cậy vào chính là Càn Nguyên Kiếm Tông bố trí hậu thủ đủ cường đại.
Có thể làm cho đồng đạo Quảng An phủ bọn họ vượt qua kiếp nạn lần này.
......
Đảo Hồng Sam, thành Quan Hải Thành.
Đại điện của trụ sở khu vực phòng thủ phía tây.
Trần Đạo Huyền nhận được tin nhắn của Chu Minh Hạo, lâm vào trầm tư.
- Triệu tập một cuộc họp chiến đấu?
Theo lý mà nói, Hiện tại ngoại trừ đông phòng khu và thi đàn đảo Liên Hoa có tiếp xúc ra, các khu phòng thủ khác ngay cả một cái bóng cương thi cũng không phát hiện.
Thậm chí có một số tiểu gia tộc bắt đầu kêu gào muốn trở về tộc rồi.
Đối với những thứ không sợ chết, Trần Đạo Huyền cũng chỉ có thể để bọn họ đi.
Đối với tương lai sau này không hối tiếc, đó là việc của riêng họ.
Nửa năm nay, Trần Đạo Huyền và Chu Mộ Bạch cũng dùng trận pháp truyền tấn liên lạc qua mấy lần.
Lần trước còn nghe nói hắn đại phát thần uy, nhất cử tiêu diệt mấy vạn cương thi địch nhân.
Lần này làm thế nào có thể đột nhiên triệu tập một cuộc họp chiến đấu.
Trần Đạo Huyền trong lòng mơ hồ có suy đoán, nhưng không dám khẳng định.
Nếu suy đoán của hắn là thật, vậy kế tiếp, thật sự là thời khắc Trần gia cất cánh rồi.
Khủng hoảng, nguy hiểm cùng một lúc, cũng có nghĩa là cơ hội.
Đối với Trần gia bây giờ, thi triều đảo Liên Hoa, là một lần nguy hiểm, nhưng cũng là một cơ hội.
Nghĩ tới đây.
Trần Đạo Huyền dặn dò Chu Mộ Thành và Lôi Chấn vài câu.
Liền độn quang bay về phía Quảng An phủ.
Truyền tấn trận pháp chỉ có thể đơn giản truyền tấn, muốn dùng truyền tấn trận pháp mở hội nghị tác chiến, vẫn là có chút không thực tế.
Vì vậy.
Hội nghị tác chiến này, Trần Đạo Huyền phải đích thân tham gia mới được.
Cũng may tốc độ độn quang hiện tại của hắn kinh người. Có thể so với tu sĩ Tử Phủ.
Chỉ mất hơn nửa ngày, đã chạy tới Tiên thành phủ Quảng An.
Một đường không ngừng nghỉ, độn quang của Trần Đạo Huyền trực tiếp bay về phía nơi đóng quân của Chu gia.
Đợi đến khi Trần Đạo Huyền chạy tới.
Tìm thấy hắn là người đến muộn nhất.
Kỳ thật ngẫm lại cũng rất bình thường.
Tây Phòng khu Đảo Hồng Sam cách Linh Bối đảo xa nhất, mà tốc độ độn tốc của hắn tuy nói có thể so sánh với tu sĩ Tử Phủ, nhưng ở đây cái nào không phải tu sĩ Tử Phủ, tốc độ độn tốc không chậm hơn hắn chút nào.
- Xin lỗi, ta đến trễ!
Nhìn thấy Trần Đạo Huyền, Chu Minh Hạo cười lắc đầu, nói:
- Nếu Trần đạo hữu đã đến, chúng ta bắt đầu đi!