Tóm lại, dị năng tên này thuộc dạng hết béo lại gầy, hết gầy lại béo, cả đời đi theo một vòng lặp như thế.
Phải nói là thời điểm hắn béo nhất chính là lúc hắn mạnh nhất, bây giờ gầy thì sẽ thế nào nha.
“Có phải tôi bây giờ rất đẹp trai đúng không?”
Hồ Phi vẻ mặt đắc dạt dào nói với Trần Phong.
Trần Phong khinh bỉ nhìn qua, “Coi như thuận mắt hơn trước kia!”
“Cậu đang ghen tị chứ gì!”
Hồ Phi bĩu môi, khoa trương, hắn đối với ngoại hình hiện tại của bản thân đặc biệt ưng ý.
Trong thâm tâm mỗi con người, ai nấy đều tự ý thức rằng bản thân mình lớn lên vô cùng hoàn hảo, nhưng đó là nhận định từ bản thân, còn trong mắt người khác như nào thì thật khó nói.
Trần Phong cùng Hồ Phi mỗi người gọi một chén sương sáo, lúc vừa ăn còn một nửa điện thoại vang lên tiếng chuông. Trần Phong rút ra điện thoại, là nhiệm vụ Hiệp hội gửi đến.
“Phố Ngọc Đông, có dị năng giả tấn công tiệm vàng, những Dị Nhân gần đó lập tức đến hỗ trợ!”
Ngẩng đầu nhìn Hồ Phi, hiển nhiên Hồ Phi cũng nhận được tin nhắn.
“Phố Ngọc Đông cách nơi này không xa lắm!”
Hồ Phi đứng lên, “Đi thôi, Phong ca, vừa hay tôi mới đột phá cảnh giới, đang muốn tìm người luyện tập xem thử khả năng!”
Trần Phong dở khóc dở cười, tên này, nói mình ra đây, kêu đãi một bữa thật lớn cảm ơn, giờ được nửa chén sương sáo. Aiz, ngẫm lại mới thấy, mỗi lần gặp hắn, bản thân chưa trải qua chuyện tốt lành gì a.
Về sau chỉ sợ tốt nhất là nên tránh xa hắn một chút, không không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Ngọc Đông chính là một con phố phía đông dẫn đến quảng trường Thục Đô, khu phố này sầm uất phồn hoa, một tấc đất nơi đây được coi như một tấc vàng, kiếm ra tiền từng mét đất.
Giữa thanh thiên bạch nhật, dám ngang nhiên hoành hành cướp bóc tiệm vàng ở trung tâm thành phố, mặc kệ đối phương có đúng là dị năng giả hay không, dám cướp trắng trợn như thế chỉ có thể chứng minh hai điểm, một là hắn rất mạnh, hai là hắn điên rồi.
Lúc Trần Phong cùng Hồ Phi đến nơi, gần như một nửa phố Ngọc Đông đã bị phong tỏa. Toàn bộ kéo dài tuyến cảnh giới, tất cả nhân viên đều được sơ tán, một khi đã đi vào là không cách nào thoát ra.
Cả con phố nhộn nhịp hối hả, xe cộ đi lại tấp nập, đâu đâu cũng là tiếng còi xe.
Bên ngoài vô số người vây xem, thậm chí có một số nhân vật nổi tiếng internet còn ngửa cổ đưa ra điện thoại chụp hình check in liên tục.
Tuy nhiên vì cách quá xa hiện trường, nên không bắt được bực ảnh nào thực tế.
Tại tiệm vàng, mọi thứ vô cùng ầm ỹ, hai người Trần Phong muốn đi vào nhưng cũng bị chặn lại, chờ đưa ra giấy phép làm việc tại hiệp hội mới được phép tiến vào.
……
Tiệm vàng này có là Vương Lão Phúc, nằm ở góc con phố, có năm tầng lầu. Vị trí này không tính là quá tốt, nhưng được cái danh tiếng, chuỗi cửa hàng phân bố đều khắp các thành phố lớn nhỏ trên cả nước.
Tuy nói là tiệm vàng, nhưng hoạt động kinh doanh của Vương Lão Phúc không chỉ tóm gọn mỗi vàng bạc, trang sức mà còn có ngọc ngà châu báu.
Bình dân có, mà cao cấp cũng có. Ngày nay, chất lượng đời sống xã hội ngày càng lên cao, mấy thứ như trang sức đi theo người, là điều rất bình thường!
Lúc này bên ngoài cửa hàng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Dị năng giả từ khắp nơi chạy tới cũng tầm gần 20 người, trong đó có vài vị Tông Sư cảnh Kim hệ dị năng. Bọn họ thi triển năng lực biến ra một cái lồng sắt lớn, rời từ trên rơi xuống, bao phủ toàn bộ dãy nhà xung quanh.
Giám đốc nơi này tên Vương Phương, một người phụ nữ thành đạt ngoài 40, đang cùng mọi người kể sơ lược về tình huống khi nãy. Nhân viên trong cửa hàng kịp thời sơ tán, không ai chịu tổn thất về tính mạng cũng như bị thương. Bước đầu nhận định, người tấn công là người đàn ông trung niên mang Kim hệ dị năng, thực lực chưa xác định.
Cửa chính bị phong tỏa kín mít bằng sắt nguyên chất, không một kẽ hở, mục đích là không để người bên ngoài vào được đây. Nghe nói do người bên trong làm,
Người nọ vẫn còn ở trong tiệm vàng, vì không rõ nguyên nhân, cùng ý định nên mọi người chỉ có thể đơn thuần vây chặt, tránh trường hợp vội vàng hành động.
“Mấy cái người này, gan cũng nhỏ quá đi, Phong ca, chúng ta vào!” Hồ Phi hưng phấn, dù sao bản thân vừa mới đột phá, thất ự rất muốn thử sức mạnh bây giờ.
Hơn nữa bên cạnh còn có Trần Phong, Hồ Phi không tin một tên Dị nhân nhãi nhép cũng dám trước mặt hắn làm càn.
“Này, mấy người có hiểu quy tắc hay không vậy?”
Trần Phong còn chưa trả lời, bên cạnh đã truyền đến một tiếng quát lớn.
Người quát là một người đàn ông nhìn qua tầm 50 tuổi, đang vâng vâng vâng dạ dạ cảm ơn người nào đó, ông ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, kết hợp quần tây đóng bộ, trên tay con kẹp cái vali văn kiện, vênh váo quát to.
“Chú à, chú đang nói bọn tôi sao?”
Da mặt Hồ Phi khẽ run, ông già này rõ ràng đến để kiếm chuyện.
Người đàn ông kia đi tới, phía sau còn có hai tên giống như tuỳ tùng áp sát.
Kẹp văn kiện ở nách, lỗ mũi chếch lên hướng về phía Trần Phong cùng Hồ Phi, giọng nói the thé, “Các người thuộc Hiệp hội nào? Thứ tự trước sau có hiểu không?”
Nói xong còn ưỡn ưỡn cái bụng, cố ý khoe khoang huy hiệu đầu sói thêu trên ngực.
Sâm Lang hiệp hội!
Mấy ngày nay, Trần Phong cũng đã tìm hiểu qua một chút kiến thức về những hiệp hội lớn nhỏ ở Thục Trung, nên bây giờ nhìn thấy đều có thể nhận ra.
Nếu gọi Thương Long Các là một cái hiệp hội hạng ba, thì Sâm Lang khẳng định được coi là hạng nhất. Hiệp hội cao cấp ở Thục Trung không nhiều, dải dác vài ba cái, trong đó có Sâm Lang. Dưới trướng nhà này, phải đến mấy chục nghìn thủ hạ.
Quan trọng nhất chính là người đứng sau Sâm Lang lại là Tiết gia, nói cách khác, mấy người trước mặt này hơn phân nửa đều thuộc người Tiết gia.
Khó trách vênh váo như vậy, ra là Sâm Lang hiệp hội.
Giới Dị năng giới có một quy tắc ngầm, nếu thời điểm cùng lúc nhận nhiệm vụ, hiệp hội nào có cấp bậc cao hơn thì hiệp hội đó sẽ dành tư cách tham ra nhiệm vụ sớm hơn.
Mặt khác, nếu hiệp hội sơ cấp cùng hiệp hội trung cấp đồng thời tham gia, vậy thì bạn phải đợi người của hiệp hội trung cấp làm trước, nếu bọn họ trị không được, lúc này mới đến hiệp hội bé hơn. Quy tắc ngầm này tuy chưa được công nhận thức tế, nhưng nó đã là hiệp ước chung. Muốn tồn tại trong cái thế giới mạnh được yếu mất này, cần thiết phải tuân thủ. Bằng không, một khi đã dám chạm đến ranh giới thì cũng đừng trách người ta không ai nể tình!
Hiện tại ở đây Sâm Lang là hiệp hội cao cấp nhất, những hội còn lại chỉ có thể đứng sang một bên nhìn.
Hơn nữa mỗi một hiệp hội đều có phạm vị hoạt động riêng, nơi này vừa đúng thuộc phạm vi dưới tay họ. Cho dù có là hiệp hội cao cấp khác đến, cũng phải nhìn sắc mặt gia chủ người ta.
“Ồ, thì ra là Sâm Lang hiệp hội, bây giờ các người vào trước nhỉ? Xin lỗi xin lỗi, sao không mau vào đi, còn chần chừ gì nữa vậy?”
Hồ Phi âm dương quái khí, hắn biết luật ngầm thế nào, nhưng vẫn nhịn không được nói một câu.
“Nhóc con nhãi nhép, một chút lễ phép đều không có!”
Người đàn ông kia nhìn nhìn Hồ Phi, lại quay qua săm soi Trần Phong, trong mắt không chút nào che dấu miệt thị.
“Tất nhiên là không hiểu rồi, miệng chó sao mọc được ngà voi!”
Một thanh niên tóc dài phía sau ông ta nhanh nhảu phụ họa.
“Mấy người……”
Hồ Phi thực sự nổi giận, giống như sắp phát điên..
Trần Phong vỗ vỗ vai Hồ Phi, “Chó cắn anh một ngụm, anh chẳng lẽ cứ thế cắn lại nó nha, nếu bọn họ muốn đi chết, anh ngăn cản làm gì!”
Hồ Phi hít sâu một hơi, thật vất vả mới nuốt ngược cúc tức trở lại.
Người đàn ông đã đi được một lúc, nên đương nhiên không nghe thấy lời Trần Phong.
Trần Phong nhìn tiệm vàng trước mặt, khẽ nhíu mày, hắn có thể cảm giác được bên trong có một cổ hơi thở, lúc mạnh lúc yếu không đều, mơ hồ không nắm bắt được. Vì bản thân không chắc chắn tình huống như thế nào, nên mới để bọn họ đi dò đường trước!