Dị vương cảnh, vậy tương đương với cảnh giới Nguyên Anh kỳ.
Thục Tiểu Uyển nói, “Gia Cát lão tiền bối là một vị song hệ dị năng giả, một trong số đó là năng lực biết trước tương lai, ông dựa vào vị trí các vì sao để tính toán, vô cùng mạnh……”
Một phen giới thiệu, Trần Phong cũng đã hiểu chút ít về vị Gia Cát trong lời Thục Tiểu Uyển.
Biết trước tương lai, năng lực này không hiếm lạ, trong Tu Tiên Giới, người tu tiên đạo hạnh cao thâm, ít nhiều đều có thể bấm đốt ngón tay phán ra gì đó.
Khác nhau duy nhất, chính là dị năng giả sinh ra đã có sẵn năng lực đó rồi, Trần Phong không có nhiều kiến thức về lĩnh vực này nên không dám nói ai mạnh ai yếu.
“Năm ngoái lúc anh mất tích, chúng tôi cũng đến tìm Gia Cát lão tiền bối để tìm tung tích của anh...!”
“Sau đó?”
“Chỉ biết anh vẫn còn sống, nhưng đang ở nơi nào, Gia Cát lão tiền bối cũng bất lực!”
Thục Tiểu Uyển khẽ lắc đầu, làm gì có sau đó, nếu có thể biết hắn đang chỗ nào, còn không sớm tìm về sao?
Trần Phong cười nhẹ, mình lúc đó đang ở Thông Thiên thư viện, Bất Chu Sơn có thiên cơ che chở, nếu đã ở trong đó cho dù là Thiên giới đại lão đều khó có thể tìm ra, huống chi một cái dị vương cảnh trên Trái Đất?
“Anh định đi cùng tôi lên đó sao?” Thục Tiểu Uyển nhìn Trần Phong, trên mặt mơ hồ có vài phần chờ mong.
Trần Phong hướng trên núi nhìn nhìn, quay đầu lại cười lớn, “Trừ khi Tiểu Uyển không cho tôi theo cùng!”
Nói xong, một bàn tay duỗi tới trước mặt cô.
Ý tứ thực rõ ràng!
Thục Tiểu Uyển dừng một chút, gò má rộ lên một rặng mây đỏ, đưa tay giao cho Trần Phong.
Tim Trần Phong đập mạnh một nhịp, thiếu chút máu xông lên não!
Dắt tay mà thôi, cũng quá không tiền đồ.
Nắm chặt bàn tay trơn mềm, Trần Phong nỗ lực bình tĩnh, “Đi thôi!”
“Ừm!”
Thục Tiểu Uyển không nhìn thẳng Trần Phong, chỉ hơi hơi gật đầu, đi theo Trần Phong hướng đỉnh núi leo lên.
Trước mặt có hai con đường, một là cái vừa rồi Hầu Dũng đi, khu phục vụ xuống núi, con đường khác thông thẳng đỉnh núi, chẳng qua con đường này đang bị lan can chắn ngang, bên cạnh cũng dựng bảng hướng dẫn, “Du khách dừng bước”!
Ý chỉ du khách không được tiếp tục lên trên, Võ Hầu Cung không mở cho công chúng tham quan.
Đương nhiên, mấy cái này ngăn không được Trần Phong cùng Thục Tiểu Uyển, ai quản nó cấm đoán cái gì, một bước liền nhảy qua.
Con đường này có rất ít người đi, cỏ xanh rậm rạp cùng rêu trơn bao trùm toàn bộ con đường, cực kỳ khó đi.
Lão thái bà theo sau Thục Tiểu Uyển, biết ý, không hề cố ý đuổi sát, chỉ lẳng lặng ở cách xa một đoạn.
Lão thái bà kêu Lý Thúy Liên, là một quân sư làm việc cho Thục gia, rất được người Thục gia kính trọng. Đồng thời bà cũng là người bảo hộ của Thục Tiểu Uyển do Thục gia chỉ định.
Đối với con cháu này nọ, Thục gia chăm sóc vô cùng chu đáo, hầu như bọn họ đều có một vị bảo vệ đặc biệt đi theo, mà toàn là cao thủ. Ví dụ như lão giả bên người Thục Tiểu Huy, một vị Đại tông sư!
Có thể thấy, Thục gia đến tột cùng có bao nhiêu hùng mạnh!
Thật vất vả mới lên được đỉnh núi, lão thái bà lúc này mới xuất hiện.
Một tòa cung điện cổ hiện ra trước mắt ba người.
Trước cửa là một đền thờ bằng đá, đi qua đền thờ là một đoạn thềm đá trải dài, hướng thẳng cửa chính Võ Hầu Cung.
Cánh cửa đỏ son đóng chặt, trên đó điểm lên hai chiếc vòng đồng, có chút loang lổ vì thời gian.
Gia Cát Thăng Long là một vị ẩn sĩ, họ Gia Cát là dòng họ truyền đời, cho nên trong hàng ngũ thế gia Thục Trung, cũng không tồn tại Gia Cát.
Bằng không lấy thân phận địa vị Gia Cát Thăng Long, đảm bảo có một ghế tốp đầu.
Gia Cát Thăng Long, không chỉ có sức mạnh cực lớn, những lĩnh vực khác ông tham gia cũng cực kỳ thành công.
Giống như sáng tạo thuốc, tuy ông không phải thầy thuốc hay bác sĩ gì, kể cả Trị liệu hệ Dị Nhân cũng không phải, nhưng sống hơn 100 năm, khoảng thời gian đó thôi đã đủ làm một người từ không biết gì thành biết rõ tất thẩy.
Truyền thuyết kể rằng năng lực luyện chế thuốc của Gia Cát Thăng Long vô cùng thâm sau, ông vô vàn tri thức chuyên nghiệp, so với Trị liệu hệ Dị Nhân không hề kém hơn, thậm chí càng thêm uyên bác.
Những năm gần đây, Gia Cát Thăng Long đều trong trạng thái ẩn cư, rất ít khi tiếp xúc người bên ngoài, nếu có thể được ông chỉ điểm, đa số là thiên đại cơ duyên.
Thục Tiểu Uyển lần này tới, chính là tìm Gia Cát Thăng Long xin thuốc, cô có một người em trai, ngay từ khi vẫn còn trong bụng mẹ hắn đã mắc căn bệnh bẩm sinh, đã đem đến nhiều nơi nhưng không ai có thể trị khỏi, lần này cô đến đây mong rằng gặp được may mắn!
Thục gia lão gia tử Thục Di, cùng Gia Cát Thăng Long có quan hệ không tồi, Gia Cát Thăng Long cũng từng chỉ điểm qua cho Thục Tiểu Uyển, cho nên đối với ông, cô vô cùng kính trọng.
Nghe Thục Tiểu Uyển nói xong, Trần Phong càng ngày càng tò mò. Nhưng ngàn vạn lần đừng giống tên Ngô Địch kia, chỉ được cái danh hão huyền.
Ba người đi lên thềm đá, đang định gõ cửa. Thì cửa đột ngột mở ra, một người đàn ông trung niên từ trong bước tới.
Người đàn ông mặc một thân quần áo mộc mạc, nhìn qua giống như nông dân bình thường. Nhưng lúc Thục Tiểu Uyển nhìn thấy người này, lại là thập phần tôn kính, vội vàng gọi một tiếng chú Gia Cát.
Trần Phong sửng sốt, còn tưởng rằng đây chính là Gia Cát Thăng Long, nhưng xem tuổi không giống lắm, hơn nữa, Thục Tiểu Uyển cũng không nên kêu chú mới đúng.
Hẳn là Gia Cát gia hậu bối.
“Tiểu Uyển a!”
Người này chất phác cười cười, “Ông nội nói có khách quý tới, ta còn tưởng rằng là ai, mau tiến vào đi!”
Nói xong, cửa cung mở rộng ra, đem ba người đều đón đi vào.
“Gia Cát lão tiền bối thật là thần cơ diệu toán……” Thục Tiểu Uyển tán thưởng một tiếng, còn hướng Trần Phong bên cạnh gia hiệu ánh mắt, phảng phất muốn nói cho Trần Phong, thấy không, đây là bản lĩnh Gia Cát lão tiền bối.
“Nào có……”
Người này nghe vậy, lại ha ha cười, “Hôm nay sáng sớm, phụ thân con có gọi điện thoại qua……”
!!!
Thục Tiểu Uyển xấu hổ, Trần Phong bên cạnh nhìn cô buồn cười.
Chú Gia Cát mà Thục Tiểu Uyển gọi, tên thật là Gia Cát Chiến Long, nghe qua cực kì khí phách, đừng nhìn bề chân chất như vậy mà coi thường, trên thực tế ông đã là một vị 8 sao Đại tông sư rồi.
Ông là tôn tử ( cháu trai) của Gia Cát Thăng long, cũng là tôn tử duy nhất, Gia Cát gia nhất mạch đơn truyền, phụ thân Gia Cát Chiến Long mất sớm, hiện giờ ở Võ Hầu Cung, ngoại trừ một ít học trò bình thường cùng người hầu ra, toàn bộ Gia Cát gia cũng chỉ có ba người Gia Cát Thăng Long và Gia Cát Chiến Long, dưới Gia Cát Chiến Long là cậu con trai nhỏ.
Đây cũng là nguyên nhân chính dẫn đến Gia Cát gia hương khói không vượng. Thật đáng tiếc!
……
Võ Hầu Cung cũng không tính nhỏ, chính điện thờ phụng tượng Gia Cát Lượng, người tới nơi này, đâu tiên phải đến điện bái lạy một cái.
Ba người Trần Phong đương nhiên không ngoại lệ.
Sau chính điện là khu nhà ở, khu tiếp khách, khu đệ tử luyện công, sương phòng khách nhân.
Gia Cát Chiến Long trực tiếp mang ba người Trần Phong từ cửa sau đi ra sau núi.
Phía sau là nơi cao nhất núi Thanh Thần, mây và sương mù quanh năm bao phủ, nơi đó có một gian nhà tranh nhỏ.
……