Trần Phong cũng không lo lắng Minh Vân Khôn sẽ không trả nổi 5 triệu, bởi đối với Minh Vân Khôn, Trần Phong hiểu rất rõ, trên phương diện danh dự hắn có đảm bảo, 5 triệu mà thôi, không đến mức quỵt nợ.
Người ta chính là Thiên Địa Ngân Hàng thiếu đông gia, thừa kế cả đại sản nghiệp, ai lại làm như thế. Hơn nữa hắn cũng viết giấy vay nợ cho Trần Phong rồi, nếu mà còn nghĩ đến chuyện không trả, Trần Phong sẽ đem giấy đó lên diễn đàn lớp, bêu rếu thanh danh hắn một phen, xem hắn còn mặt mũi nào nhìn mọi người.
“Nhận lì xì sẽ được tiền sao?”
Tám nhảm một lúc cùng Minh Vân Khôn xong, yên tĩnh lại, tự nhiên Trần Phong nảy lên một chủ ý, nếu nhận lì xì có tiền, vậy mình có phải hay không cũng có thể?
Lập tức, Trần Phong chạy tới diễn đàn công cộng khu giao lưu, phát ra thông báo.
“Chúc mừng Trấn Nguyên Đại Tiên tiểu huyền tôn Trần Phong tiểu hữu Trúc Cơ thành công!”
Dù sao cũng là nặc danh, Trần Phong còn ở trên bài viết blah blah một đống lớn, nội dung đại khái là Trấn Nguyên Đại Tiên cưng chiều, yêu thích tiểu huyền tôn này cỡ nào. quá trình đột phá cảnh giới gian nan khổ cực ra sao, cực kỳ đáng chúc mừng!
Cuối cùng còn @ tag Trần Phong, thêm tên người thật, để người khác thuận tiện kết bạn gửi bao lì xì.
Vô cùng chuyên nghiệp, vô cùng bài bản.
Viết xong, Trần Phong nhìn lại lần nữa, cảm giác có chút ngượng ngùng, Trúc Cơ thành công thế cũng chúc mừng, quá cẩu huyết đi?
Nhưng viết đã viết, phải đăng chứ đúng không?
Vì làm càng nhiều người thấy, Trần Phong thậm chí còn chi ra 100.000 Luận Đàn Tệ, mua quảng cáo, nâng cao tầm bài viết.
Thật sự tốn kém, tuy nhiên Trần Phong tin tưởng, có đầu tư mới có thể sinh lời, không thể nghĩ đến việc kiếm lợi nhuận mà bản thân không tốn một xu!
Bài đăng này, ngay dưới bài chúc mừng Ngao Tô Nhi đột phá Nguyên Anh cảnh, hai cái đối lập, trông thật chói mắt!
Trần Phong mặt đỏ lên!
“Sô pha!”
“Sàn nhà!”
“Ban công!”
“Buồng vệ sinh!”
……
“Ngọa tào, này ai a, Trúc Cơ thành công cũng chúc mừng?”
“Trấn Nguyên Đại Tiên huyền tôn? Trấn Nguyên Đại Tiên có huyền tôn sao?”
“Không phải đâu đại ca, người khác chúc mừng ngươi cũng chúc mừng? Ta năm đó độ kiếp thành tiên, cũng không phát ra đỉnh thiếp a!”
“Hình như là Trần Phong ban chúng ta!”
“Hắn thật là Trấn Nguyên Đại Tiên huyền tôn?”
“Đúng vậy, nhanh liếm đi huynh đệ!”
……
Nháy mắt một đống lớn câu trả lời thi nhau chạy, làm Trần Phong xấu hổ không sao kể hết, Ngao Tô Nhi người ta lên Nguyên Anh cảnh được chúc mừng, ngươi đột phá một cái Trúc Cơ cảnh giới tới chơi náo nhiệt cái gì?
Không cảm thấy xấu hổ sao?
Trần Phong điền cuồng đổ mồ hôi, vì sao Ngao Tô Nhi đăng báo đều là rải hoa chúc phúc, mà chính mình cái đăng báo, đều như chạm phải ngòi bom kích nổ nha, gặp người người troll?
Không sao, hắn vẫn rất tin tưởng vào cái danh Địa Tiên chi tổ Trấn Nguyên Đại Tiên này, Thiên giới nhiều tu sĩ như vậy nhiều, ai dám không cho Trấn Nguyên Đại Tiên mặt mũi.
Trần Phong tin rằng sẽ có người phát hồng bao cho mình, ít nhất là mấy tên trong lớp hắn chơi cùng, chạy thoát không được đâu. Nếu bọn họ không cho, mình cũng có thể mặt dày đòi thưởng.
Không vấn đề gì lớn lao.
Nhìn bình luận một lượt, đa số là troll, Trần Phong trông như gãi ngứa, chẳng hề để tâm trực tiếp rời khỏi diễn đàn. Chờ đến khi độ hot bài đăng giảm dần, hắn lại đến. Mệt, làm phí mất 100000 Luận Đàn Tệ, phải tìm cách kiếm lại!
……
——
Mấy ngày nay, tiên khí trong cơ thể Trần Phong đã tích góp được hơn 3000 sợi, tốc độ phải gọi là rất nhanh.
Nhưng nếu muốn kết đan, hắn phải tích đủ 100.000 sợi tiên khí. Nghĩ vậy, Trần Phong lại cảm giác tốc độ này chậm đi rất nhiều, cứ đà này, muốn đột phá Kim Đan cảnh giới, đó là chuyện rất xa.
Bản chất của việc tu hành, chính là không được nóng vội, nóng lòng cầu thành, biển lớn bao nhiêu nước, chẳng lẽ hẵng thấy người khác đột phá Kim Đan, hay đột phá Nguyên Anh tâm liền luống cuống?
Hiện tại trên tay còn hơn 2 triệu Luận Đàn Tệ, đan dược cũng dư lại một ít chưa được bán ra. Với Trần Phong mà nói, giai đoạn này tài nguyên vẫn rất sung túc, nên nếu có thể làm từng bước thì làm từng bước, chắc chắn ổn định vậy mới thành công!
Tuy rằng ở Trái Đất cao thủ vô số, người mạnh hơn Trần Phong nơi nơi đều có, nhưng hắn tin, chỉ cần bản thân có tiền, tiền có thể vượt qua sức mạnh. Chỉ cần Luận Đàn Tệ dư dả, Thông thiên Thương thành pháp bảo phù chú mặc hắn mua sắm, nếu gặp phải đối thủ mạnh, vẫn có thể giải quyết!
……
Từ ba lô lấy ra 200 sợi tiên khí, ngồi xếp bằng tu luyện, một đêm như vậy trôi qua.
……
——
Thứ bảy.
Trần Quốc Hoa mang bạn gái đi Thanh Thần leo núi, Trần Phong vốn không muốn trở thành bóng đèn soi sáng cho hai người họ, nhưng Trần Quốc Hoa một mực nhất quyết lôi theo.
Tới lưng chừng núi, Trần Phong mới ngoảnh mặt đi không để ý, quay lại đã không thấy hai người họ đi chỗ nào.
Núi Thanh Thần là ngọn núi nổi tiếng ở Thục Trung, nó giống như vị thi sĩ uyên bác một mình một chỗ thống lĩnh phía Tây Thục Đô.
Tại sao gọi Thanh Thần, cũng bởi khí hậu mùa hè nơi này, thường thường những nơi khác vào hè không khí vô cùng nóng nực, nhưng trên Thanh Thần, một chút nóng cũng không cảm thấy. Trên núi, quanh năm mưa phùn tầm tã, tạo nên không gian cực kỳ mát mẻ. Rất nhiều du khách chọn Thanh Thần làm nơi nghỉ dưỡng mùa hè.
Những dòng suối róc rách rung động, gió núi mát lạnh phất qua mặt, loại cảm giác này thật sự sảng khoái.
Leo núi tuy mệt, nhưng với Trần Phong quả thực dễ dàng, hoàn toàn chính là một loại hưởng thụ.
Lúc đi thì đi ba người, lúc lên tới đỉnh chỉ còn lại một. Trần Phong ngồi xuống tảng đá ven đường, nhìn dòng người qua lại.
Đa số đều là ngươi yêu, ngay cả ông già cũng có bác gái đi theo, Trần Phong trong lòng có điểm hụt hẫng.
Tốt xấu gì hắn cũng là thanh niên 20 tuổi, tinh thần hừng hực, huyết khí phương cương, cuối xuân đầu hạ, mọi vật dường như đều muốn đem hết lực lượng bản thân thoát ra ngoài. Chỉ có hắn ngồi đây, một mình một chỗ, có chút cô đơn.
“CHÚ…BA…”
Lấy chút sức lực, gân cổ gọi thật to, thanh âm ở trong núi vang vọng, nửa ngày còn không biến mất, nhưng cũng không có ai trả lời.
Đáng tiếc không có phương thức liên lạc với Thục Tiểu Uyển, bằng không hằn đã có thể gọi cô tới đi cùng, biết đâu gia tăng được tình cảm.
“Phong ca? Cậu đấy à? Cũng tới leo núi?”
Lúc này, một giọng nói lọt vào tai Trần Phong.
Trên dốc núi chênh vênh, xuất hiện một đôi nam nữ, Trần Phong nhìn người thanh niên vóc dáng nhỏ bé, còn ai vào đây nữa, chẳng phải Hầu Dũng mấy ngày không thấy mặt đây sao?
“Dũng ca?”
Cư nhiên ở chỗ này gặp được Hầu Dũng, trùng hợp vậy nha.
Trần Phong có chút ngạc nhiên, ánh mắt lại dừng trên người thiếu nữ phía sau Hầu Dũng.
Một thân váy lụa trắng, dáng người vô cùng nóng bỏng, tóc vàng mắt xanh, trông có vẻ là con lai, tầm 20 tuổi, cực kỳ xinh đẹp.
Đứng chung một chỗ với tên kia, có hơi lệch lạc.
Hai người nắm tay, Hầu Dũng xách túi cho cô, vô cùng thân mật, thoạt nhìn quan hệ không đơn giản.
“Vị này chính là?”
Mặc kệ ở đâu, mỹ nữ luôn trở thành tiêu điểm, Trần Phong cũng là nam nhân bình thường, đương nhiên bị hấp dẫn.
“Bạn gái tôi, tên Tô Phỉ Phỉ!” Hầu Dũng mặt cười đến nát nhừ, thập phần tự hào.
“Bạn gái?”
Trần Phong trong lòng phát ra tiếng chu loài chó F.A, “Có lầm hay không, cậu cư nhiên có bạn gái. Xinh đẹp như vậy, phúc phận ở đâuuuuuu."