Chương 44: Dị châu Đại Thiên Cẩu

“Thuốc mới?”

Mắt Hồ Phi sáng lên, duỗi tay đem bình ngọc nhận lấy, mở nắp ra, chỉ thấy một viên thuốc màu trắng cô độc bên trong, thoang thoảng thêm chút mùi thơm nhẹ.

Trần Quốc Hoa chính là quản lý Dị Nhân hiệp hội, có thể lấy ra mấy cái loại thuốc hắn không biết đó cũng là điều bình thường, Hồ Phi không kinh ngạc.

Trần Phong đạm nhiên cười, không phủ nhận, “Trở về thử xem sẽ biết, nhớ kỹ, đừng nói cho người khác!”

“Biết!”

“Cảm ơn Phong ca!”

Hồ Phi đưa cho Trần Phong ánh mắt giảo hoạt, đem bình ngọc cất vào trong túi, vui tươi hớn hở rời đi.

……

Trần Phong đứng đầu đường một lúc, đáy lòng băn khoăn, hình như hắn mất cái gì rồi thì phải.

Đứng nửa ngày cũng không nhớ ra.

Bỏ đi, về nhà ngủ!

……

——

Đêm khuya, đi ngang qua phòng Trần Quốc Hoa, từ bên ngoài nhìn vào, đèn còn sáng, cũng không biết chú ấy và dì đang làm cái gì, mơ hồ giống như có thanh âm kỳ quái.

Không nghĩ quấy rầy, Trần Phong về chỗ ở của mình, ngồi trước bàn, Trần Phong đem đèn bật lên, lấy ra mai rùa.

Mai rùa này lớn bằng bàn tay, thật nặng, như một khối sắt, đen tuyền, mặt trên bao trùm một tầng nước bùn.

Trần Phong thật cẩn thận rửa sạch sẽ mai rùa, hẳn mai rùa trong tự nhiên, là bộ phận nào của con rùa thì không rõ lắm, được cái, thứ gây hứng thú với Trần Phong là lớp vân trạm khắc phía trên đó.

Chỉ thấy hoa văn nhỏ chi chít tinh tế nối liền, nhìn qua hơi giống văn tự nhưng cũng không rõ ràng, đồ án cũng không ra đồ án.

Tìm cái kính lúp, cẩn thận nghiên cứu, nửa ngày cũng không tìm ra nguyên do.

Lúc cùng Hồ Phi đi công chuyện bên hồ, Trần Phong dùng Thiên nhãn thuật thị sát đáy hồ, trừ bỏ tìm được tung tích con kỳ nhông kia hắn còn phát hiện một khối mai rùa kỳ lạ tồn tại.

Trực giác mách bảo mai rùa này không phải vật tầm thường.

Thông Thiên Diễn Đàn, có một cái là hệ thống tự chủ giám định, chỉ cần trả phí, hệ thống có thể cho người giám định những thứ hắn muốn.

Thời điểm vừa về đến nhà, Trần Phong cũng đã thử dùng hệ thống giám định của Thông Thiên Diễn Đàn để giám định, muốn nhìn thử một chút mai rùa này đến tột cùng là thứ gì.

Nhưng Trần Phong ngoài ý muốn nhất là hệ thống giám định cũng không cho ra đáp án.

Bởi Trần Phong không có quyền hạn giám định!

Không có quyền hạn giám định, muốn giám định cấp bậc bảo vật cao hơn, phải bỏ thêm nhiều Luận Đàn Tệ nữa.

Trần Phong dùng hết 100.000, cho dù Linh Khí cao cấp, đều có thể giám định, nhưng đây hệ thống vẫn như cũ không có cho hắn đáp án.

100.000 Luận Đàn Tệ, hoàn toàn mất trắng!

Trần Phong buồn bực, nhưng đồng thời đáy lòng mang theo kích động.

Chẳng lẽ, chính mình đánh bậy đánh bạ, lại nhặt được một bảo bối?

Vấn đề, lấy quyền hạn của hắn hiện tại, tiến hành giám định Tiên Khí, chỉ sợ phải tới 1 triệu.

Lòng chịu không nổi!

Hiện tại trên tay hắn, tài chính tổng cộng cũng mới mấy triệu mà thôi, không thể lãng phí ở chỗ này, hơn nữa, cho dù hắn có trả giá cao như vậy, cũng chưa chắc có thể đạt được kết quả đâu.

Đương nhiên, hắn còn cách khác, dùng chút mẹo nhỏ, đưa đồ vật lên khu giao dịch để bán, trong trường hợp đó, hệ thống sẽ tự động giúp hắn thẩm định giá trị vật phẩm, sau khi hoàn thành chỉ mất thêm phí giao dịch và phí thẩm định bên ngoài.

Nhưng mặc kệ thế nào cũng phải mất phí, không thể tránh khỏi, dù cho giao dịch không thành công, hệ thống cũng rút đi phí định sẵn.

Nghĩ trái nghĩ phải nơi nơi đều là tổn thất, Trần Phong chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Tuy không cách nào biết lai lịch của mai rùa là gì, nhưng có thể khẳng định, nó là bảo bối, hơn nữa phẩm cấp cực cao!

Chắc chắn là Tiên Khí!

Chỉ cần biết được điều này là đủ rồi.

Nhưng, làm thế nào bảo bối như vậy lại xuất hiện dưới cái hồ nhân tạo kia? Phải biết rằng, hồ này xây dựng đến nay, trải qua bao nhiêu đợt tu sửa, cũng mới hơn mười năm.

Hay do lũ lụt, nó theo đường cống nước trôi vào trong hồ?

Trần Phong nhiều lần nghe người khác nhắc tới, Trái Đất thật lâu trước kia, có rất nhiều đại thần Thiên giới đã tới, như vậy hẳn là còn có rất nhiều động phủ di tích đại thần.

Xem ra, đồn đãi có lẽ không phải không có căn cứ.

……

Cất mai rùa sang một bên, không nghiên cứu nữa, Trần Phong lấy ra hạt châu Vương lão đưa cho hắn thử giám định.

Thứ này ngược lại tốn không nhiều kinh phí lắm.

1000 Luận Đàn Tệ mà thôi.

Thiên cấp ba sao dị thú, Đại Thiên Cẩu dị châu!

Dị châu,giống như nội đan linh thú, bên trong hội tụ năng lượng huyết mạch tập trung lại một điểm ở giữa. đó chính là thứ sản sinh ra năng lượng cho hạt châu.

Đây là một con dị thú siêu năng lực hệ nước.

Có thể kết thành dị châu, ít nhất thực lực phải Địa cấp trở lên, loại dị thú này tương đương với Kim Đan kỳ tu sĩ, còn đối với dị năng giả, tựa như siêu cấp cường giả Đại tông sư cảnh giới, lực lượng đạt tới trình độ khủng bố.

Thiên cấp ba sao dị thú Đại Thiên Cẩu!

Năng lực: Nguyệt thực, phàm chỗ có ánh trăng chiếu xạ, lực lượng vô cùng vô tận!

Tương đương với thực lực Nguyên Anh cảnh tầng ba, trên Trái Đất, tuyệt đối là quái vật!

Nhìn bề ngoài, viên dị châu này tồn tại phải rất nhiều năm, lớp ngoài hạt châu giống như nhựa cây bao phủ, có vẻ bị phong ấn.

Nếu không có tầng phong ấn đó, dị châu ra khỏi cơ thể dị thú, chỉ sợ đã sớm đã tiêu tán.

Hiện tại, công dụng của nó vẫn còn bảo tồn, dưới ánh trăng chiếu xạ, năng lực sẽ được phát huy, đồng thời người xung quanh cũng bị ảnh hưởng.

Nói cách khác, mang hạt châu này tu luyện, chỉ cần có ánh trăng, là có thể thông qua hạt châu tác động, đạt được chút sức mạnh của Đại Thiên Cẩu, không chỉ tốc độ tu luyện nhanh hơn, mà còn giống như bỏ thêm vài cái chức năng buff. Tất cả cơ thể đều được cải thiện.

Đây là thứ tốt, nhưng cũng chỉ hữu hiệu đối với cấp dưới Dị vương cảnh, cảnh giới càng thấp, hiệu quả rõ rệt.

Sau khi đạt tới Dị vương cảnh, loại năng lực này không ảnh hưởng.

Dĩ nhiên, nó không chỉ hiệu quả đối với dị năng giả, mà đối với người tu tiên cũng có tác dụng, Trần Phong là một ví dụ.

Hiện tại Trần Phong mới Trúc Cơ kỳ mà thôi, muốn tới Nguyên Anh cảnh còn sớm, cho nên, thứ này với hắn mà nói, đến vừa đúng lúc.

Ánh trăng rực rỡ, Trần Phong ngồi ngoài ban công, đả tọa đến bình minh!

……

——

Thục Đô học viện!

Hầu Dũng hôm nay không đi học, có lẽ trong nhà có chuyện gì đó, Trần Phong không hỏi.

Buổi sáng nghe xong hai tiết lí luận khóa, Trần Phong đang chuẩn bị đến nhà ăn, thì xuất hiện một tốp nữ sinh chặn hắn lại ngoài cửa.

Ao thun trắng kết hợp váy ngắn, tất cả đều lộng lẫy, trẻ trung và xinh đẹp.

Thế nhưng bọn họ người nào người nấy đều quăng cho Trần Phong ánh mắt không mấy tốt đẹp, tựa như có cừu hận gì thâm sâu lắm, muốn đem Trần Phong thiên đao vạn quả.

“Bạn học Trần Phong!”

Cầm đầu là một nữ sinh tóc ngắn ngang vai, đôi mắt nhìn chằm chằm Trần Phong, nghiến răng nghiến lợi, mấy chữ phun ra từ kẽ răng, cảm giác giống như Trần Phong cướp cơm trưa của bọn họ.

Trân trối nhìn nữ sinh này một lúc, Trần Phong đột nhiên tỉnh ngộ, tối hôm qua hắn luôn cảm giác bản thân quên mất chuyện gì, chết sống không có nhớ ra, hoá ra là đã quên cái này.

“Mấy vị mỹ nữ đây, có việc gì thế?” Trần Phong cố tình vô tội hỏi một câu.

“Giả ngu cái gì?”

Nữ sinh kia lập tức giống như con gà mái dựng lông, tay chống nạnh “Ngày hôm qua tôi đã nói rõ ràng, buổi tối 8 giờ, sau núi có hẹn, vì cái gì cậu không đến?”

Ánh mắt kia, giọng điệu kia, hấp dẫn chung quanh không ít gần đó, không rõ chuyện, chỉ sợ còn nghĩ Trần Phong là một tên tra nam phụ bạc đâu!

“A...cô nói gì vậy?”

Trần Phong cười cười, nhún vai, “Tôi không thích, nên không đi a!”

“Cậu……”

Nghe được lời này, hơn nữa cộng thêm thái độ dửng dưng của Trần Phong, đám nữ sinh kia lập tức phát rồ, đồng loạt giận dữ!

“Cậu cho rằng bản thân mình là ai a? Dám để nam thần leo cây!”

“Hừ, nam thần muốn gặp, đó là vinh hạnh, lại còn tỏ thái độ không thích?”

“Tối hôm qua cư nhiên làm nam thần đợi suốt ba giờ đồng hồ, quả thực không thể tha thứ!”

“Đừng tưởng rằng có chút bản lĩnh, thì có thể cùng nam thần so sánh, so với hắn, cậu chỉ là cái thứ cặn bã thôi!”

“Có biết nam thần của tôi có bao nhiêu nỗ lực không? Vì tu luyện, hắn thậm chí nhiều lần nhịn đau cự tuyệt cùng tôi hẹn hò!”

“Cái gì? Trương Tiểu Quyên, cô dám lén lút ngươi hẹn hò với hắn?”

“Nói tôi? Lưu Lị Lị, cô mẹ nó không phải cũng dấu chúng tôi gửi thư tình đến cho nam thần sao?”

……

Mới đầu còn đang chửi mắng Trần Phong, ngay sau đột nhiên thay đổi quay ra nội đấu?.

Azzz, nữ nhân!

Trần Phong trợn mắt, lười đáp lại một bầy hoa si này, vẫn là đi ăn cơm quan trọng, đến muộn thì đùi gà yêu thích của hắn sẽ không còn!

“Đứng lại!”

Mấy người đó nhanh chóng nhận ra, thực mau lại thống nhất chiến tuyến, lần nữa đem Trần Phong ngăn cản.

Nữ nhân Lưu Lị Lị, chống nạnh trừng mắt nhìn Trần Phong, “Hiện tại, lập tức cùng tôi đến sau núi!”