Chương 43: Người Thục gia

Hắn tàn nhẫn ư??? Ngay từ đầu ba người này đã tự tiên đá cửa xông vào, cũng chẳng phải thành phần tốt lành gì lại còn nói hắn, Trần Phong cũng không phải là người sợ gây chuyện, gặp được loại chuyện này, nếu không vạch rõ một hai, chẳng phải không xứng với cái danh học sinh Thiên giới, và những kiến thức được học một năm qua?

Nghe được lời của Trần Phong, trên mặt lão giả hiện rõ tức giận, “Chúng ta nếu như không muốn đi?”

Bên trong giọng nói, đã có mùi vị khiêu khích.

Vương gia bác cháu hai người, chỉ dám đứng yên ở một bên, căn bản không dám tiến lên khuyên can, trường hợp này, bọn họ căn bản là không thể tham gia, hai phe bọn họ đều đắc tội không nổi.

“Không đi?”

Trần Phong cười lạnh, duỗi chân đá Tiết Thành Trung đang nằm trên mặt đất , “Vẫn là nhanh đi đi, đừng để ông ta chết ở đây, xui xẻo lắm!”

“Làm càn!”

Lão giả tức giận, quần áo cả người nháy mắt bay lên, giống như hung thú cuồng nộ, muốn thôn phệ hết thảy!

“Chú Phúc, dừng tay!”

Lúc này, người thanh niên vẫn luôn một mực im lặng đứng bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng!

Hơn nữa, lão giả gọi là phúc thúc kia còn rất nghe lời, lập tức ngoan ngoãn lui về phái sau lưng thanh niên .

Trần Phong nhìn thanh niên này, thực rõ ràng, đây mới là vai chính.

Thanh niên duỗi tay nâng nâng lên chiếc kính gọng vàng trên mũi, một đôi mắt thanh thúy nhìn chằm chằm Trần Phong, ánh mắt kia, giống như một con dã lang, “Có thể cho biết tên?”

Lôi hệ dị năng, hơn nữa có năng lực nháy mắt hạ gục tám saoTông Sư, ở Thục Đô, không có khả năng là một kẻ vô danh.

“Trần Phong!”

Trần Phong không có lảng tránh, trực tiếp báo tên của mình.

Thanh niên khóe miệng mang theo ý cười, trong lòng đã đem tên này nhớ kỹ, “Tôi kêu Thục Tiểu Huy, thủ hạ tôi không biết phép tắc, về sau tôi sẽ giáo huấn lại, hôm nay tôi đến thỉnh giáo, có cần bồi tội!”

Còn rất khách khí, hoàn toàn nhìn không ra nụ cười trên mặt hắn là thật hay giả.

“Không cần!”

Trần Phong vẫy tay, ánh mắt dừng trên mặt Thục Tiểu Huy , “Anh họ Thục? Thục Trung Thục gia?”

Thục Tiểu Huy khẽ gật đầu, trên mặt vẫn như cũ mang theo một nụ cười bất biến.

Trần Phong hơi hơi nhíu mày, chú ba nói qua, nhân khẩu Thục gia phi thường thưa thớt, toàn bộ Hoa Quốc, chỉ có Thục Trung cùng kinh đô còn có người mang họ này ngoài ra không có, thân phận của Thục Tiểu Huy trước mắt này, không cần nói cũng biết.

“Cậu biết Thục gia của tôi?” Thục Tiểu Huy hỏi một câu, trong ánh mắt mang theo tự tin mãnh liệt.

Thân là gia tộc số một số hai của Thục Trung, Thục gia tuy rằng vẫn luôn khiêm tốn, nhưng thực lực lại vô cùng khủng bố, Thục Tiểu Huy rất tự tin vào phân lượng của hai chữ Thục gia này.

Tuy nhiên, làm hắn thất vọng chính là, từ trên mặt Trần Phong hắn không có nhìn ra chút nào kiêng kị cùng sợ hãi.

Đối mặt vấn đề này của Thục Tiểu Huy, Trần Phong không tỏ ý kiến, “Các người đi thôi, việc tối nay, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra.”

Nói lời này, nếu để người ngoài nghe được, thật là có chút cuồng vọng, vậy mà có người dám đánh mặt thiếu gia Thục gia, còn đối với thiếu gia Thục gia nói có thể coi như không có chuyện xảy ra.

Ngươi nghĩ ngươi là ai?

Lão giả phía sau lập tức đứng ra hộ chủ, nhưng lại bị Thục Tiểu Huy ngăn lại.

“Có thể cho tôi nhìn xem, dị bảo kia là cái gì không?”

Thục Tiểu Huy như cũ nở nụ cười nhàn nhạt, dường như đối với sự mạo phạm của Trần Phong không hề để ý.

“Không thể!”

Trần Phong trong miệng phun ra hai chữ, trực tiếp cự tuyệt.

Bị cự tuyệt, cũng không tức giận, thật giống như trong dự kiến, Thục Tiểu Huy đối với Trần Phong chắp tay, ngay sau đó xoay người rời khỏi phòng.

“Hừ, đúng là không thức thời!”

Lão giả hừ lạnh, trừng mắt nhìn Trần Phong, một tay xách Tiết thành trung nằm trên mặt đất lên, trực tiếp khiêng lên vai, nhanh chóng theo sau thanh niên kia ra ngoài.

“Ai da, bà nội ta!”

Vương Tiến Văn đã sớm bị dọa không đứng được, lúc này chân run run, cuối cùng cũng đặt mông ngồi trên mặt đất, cả người đổ mồ hôi như mưa .

Trần Phong đứng ở cửa, nhìn hai người kia rời đi, đôi mắt hơi nheo lại!

Thục gia?

Chẳng phải là Thục gia có hôn ước với mình sao?

Thục Tiểu Huy...Gặp phải cái loại tình huống này, vậy mà có thể nhịn xuống, thật có ý tứ mà!

Người này, nói thật, Trần Phong không quá thích!

Nếu hắn thực sự có thiện ý, từ đầu cũng sẽ không đạp cửa tiến vào, cũng sẽ không thấy ông già Tiết gia hành hung mà không ngăn cản, đến cuối cùng mới ra vẻ là người tốt, thực rõ ràng không phải dạng gì tốt lành gì cả.

Sở dĩ kịp thời thu tay lại, hẳn là do kiêng kị thân phận Trần Phong mà thôi, Trần Phong hoàn toàn có thể bảo đảm, tên này vừa mới ly khai, chuyện thứ nhất tuyệt đối chính là nghĩ cách điều tra thân phận của mình, một khi xác nhận chính mình không có tính uy hiếp, nhất định sẽ xuống tay trả thù.

Nên chỉ có thể nhịn xuống, ra tay lúc cần thiết, vậy lúc đó chắc chắn không nương tay.

Người Thục gia!

Ấn tượng đầu tiên vậy mà không tốt lắm a!

Còn có cái họ Tiết kia, Thục gia cùng Tiết gia liên kết với nhau, cái này càng làm Trần Phong không có ấn tượng tốt, bởi vì hắn với Tiết gia không có chút hảo cảm.

“Mấy người này, thật ức hiếp người!”

Hồ Phi phỉ nhổ, hắn có thể cảm giác được, ba người kia, thân phận chắc chắn không nhỏ.

Lão Vương tiến lên nói, “Thục gia, kia chính là Thục trung đệ nhất thế gia, Phong thiếu gia, cậu đây đã đắc tội Thục gia cùng Tiết gia a, con cháu gia tộc giống như vậy, khẳng định sẽ không để yên cho cậu!”

Đệ nhất thế gia?

Hồ Phi sắc mặt khẽ biến, hắn đối Thục Đô thế gia cũng không phải đặc biệt hiểu biết, vừa mới nãy hắn luôn không có phản ứng, hiện tại biết được chọc phải người nào, không khỏi sợ hãi.

Trần Phong lại phẩy tay, “Tốt nhất có thể biết được thu liễm đi, nếu không, đắc tội tôi, hắn sẽ không dễ chịu!”

Lão nhân nghe vậy đờ người, những lời này của Trần Phong, rõ ràng không đem thanh niên kia để vào mắt.

Vậy mà không đem đệ nhất thế gia con cháu để vào mắt, vị Phong thiếu gia này, thực sự có tự tin, hay là căn bản không biết đệ nhất thế gia có ý nghĩa như thế nào?

Nhưng lão có chút hiểu ra, qua trận đánh kia, căn bản không phải loại thân phận như ông có thể trộn lẫn vào, ông hoàn toàn không biết sau lưng Trần Phong là thân phận gì, chỉ biết chú hắn là quản lý Dị Nhân hiệp hội Thục Đô mà thôi.

Cường giả tranh đấu, ông chỉ là một người bình thường mà thôi, có nghĩ cũng không dám dây vào.

Sớm biết vậy, đã không đem Nguyệt Thực châu lấy ra, hiện tại rất có khả năng bởi nó mà trả giá đại giới a.

Nhưng việc đã đến nước này, ông cũng không thể thay đổi được gì, chỉ hy vọng Trần Phong có thể ứng phó được Thục gia, có thể hóa nguy thành an, làm một cây đại thụ để cho vương gia bọn họ có thể tiếp tục dựa vào.

……

“Chú Phúc, tra một chút, cái tên Trần Phong, có lai lịch gì?”

Bên ngoài nhà hàng lẩu, Thục Tiểu Huy đi trước, nhàn nhạt nói một câu.

Lão giả lên tiếng, vỗ vỗ Tiết Thành Trung đang khiêng trên vai, “Ông ta xử lý như thế nào?”

“Đưa về Tiết gia!”

Thục Tiểu Huy lên một chiếc xe đỗ ở ven đường,hạ cửa kính xe xuống, “Đem việc hôm nay, nói cho Tiết gia, để cho Tiết gia thăm dò một chút cũng tốt……”

“Tiết Hoài Nhân sắp đột phá Dị vương cảnh giới, hiện tại là thời kỳ mấu chốt, chỉ sợ sẽ không có động tác gì……” Lão giả nói.

Thục Tiểu Huy hít sâu, “Trực giác nói cho tôi, Trần Phong này không đơn giản, mặc kệ thế nào, dùng tốc độ nhanh nhất điều tra rõ thân phận của hắn, ở Thục trung này, tuyệt đối không cho phép kẻ nào ngoài tầm kiểm soát của Thục gia!”

“Vâng, thiếu gia!”

Lão giả cung kính lên tiếng, ngay sau đó, chiếc xe nghênh ngang rời đi.

……

——

Thục Đông đại lộ 18, cổng lớn.

Cây đa hạ bóng ma, hai bóng người khe khẽ nói nhỏ.

“Đồ đâu?”

Người nói chuyện chính là Trần Phong, đứng đối diện chính là Hồ Phi.

“Ở đâu!”

Hồ Phi cười hắc hắc, duỗi tay móc túi quần căng phồng, lấy ra một khối mai rùa lớn bằng bàn tay.

Thứ này, là do bọn họ đào ở đáy hồ tới, Trần Phong lúc ấy bảo hắn đi xuống bắt thủy quái, đồng thời dặn dò tìm cái mai rùa này.

“Phong ca, cậu thật là quá trâu bò, như thế nào biết dưới nước có gì nha?”

Hồ Phi tâng bốc Trần Phong một câu, hắn vẫn luôn cho rằng Trần Phong chỉ là lôi hệ Dị Nhân, nhưng sự thật tựa hồ không phải là như thế.

Trần Phong không có trả lời, chỉ đem kia mai rùa cầm trong tay vuốt ve trong chốc lát, ánh sáng quá mờ, xem không rõ.

“Thời gian không còn sớm, anh đi về trước đi!” Trần Phong đem mai rùa thu lại, vừa thấy thời gian, đã 12h đêm.

“oke, Phong ca, chi phí đã đáp ứng cho cậu, ngày mai tôi sẽ chuyển!” Hồ Phi nói.

Trần Phong không có ý kiến, thật ra mà nói, biểu hiện hôm nay của anh ta khá tốt, lấy không 100.000, thật có chút băn khoăn.

“Đợi chút!”

Do dự một lúc, Trần Phong từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình ngọc nhỏ!

“Trong này có một viên thuốc, không biết đối với anh có hay không giúp ích được gì, anh cứ đem về dùng thử, hẳn không vấn đề!”

Trần Phong nói xong, đem cái chai đưa cho Hồ Phi.

Đây là một viên Tôi Thể đan, Trần Phong không biết đan dược của người tu tiên có thể hay không đối dị năng giả tu luyện mang đến hiệu quả, vừa lúc lấy anh ta làm thí nghiệm, dù sao cũng vô hại!