Chương 199: Hồng Đấu đệ nhất

Chương 199: Hồng đấu đệ nhất

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Màn trình diễn dũng mãnh trong cuộc thi đấu của ba người đại diện cho Thiên Đình thật sự đã đốt nóng bầu không khí của đấu trường.

Hàng chục ngàn sinh viên đã dấy lên hy vọng lần nữa. Bọn họ biết thực lực mỗi một người trong ba người đại diện đều không yếu, chỉ cần phấn khởi tiến lên thì chắc chắn có thể đuổi kịp những thế lực khác.

Trong cuộc thi đấu này, thành tích đám người An Lâm đạt được tổng cộng là hai mươi lăm phút, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì họ có thể kéo lên một vài điểm với các thế lực khác.

Thi đấu tiếp tục tiến hành.

Số điểm đại diện vườn Địa Đàng đạt được là 667, tổng 19 điểm.

Trong cuộc khảo nghiệm thật sự, đại diện Phật Quốc lấy được số điểm 567, tổng điểm là 18.

Thi đấu lần này, đại diện điện Sáng Thế cũng đã trỗi dậy hùng dũng một lần, đạt được thành tích là 677, tổng hai mươi điểm, đứng hạng hai.

Hồng Đấu cuối cùng cũng không phải đếm ngược, đúng hơn là đã giành được thành tích 7 điểm, Hỏa Diễm chân ý của nó vẫn còn rất mạnh.

Sau khi khảo sát chân ý, tổng điểm của thế lực tứ phương đều xấp xỉ trên dưới 60 điểm, mọi người trở lại điểm xuất phát.

Dẫn đầu vườn Địa Đàng là Phàm Na Toa đi ra, dáng người cô bốc lửa, eo hết sức nhỏ, đôi bóng 36D khiến cho tất cả mọi người văn minh ở quảng trường đứng lên.

Ánh mặt trời chiếu rọi trên người cô, vừa oáng thoáng tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ, đồng thời hiện ra xinh đẹp thánh thiện.

Cô hắng giọng một tiếng, bắt đầu cao giọng đọc quy tắc thi đấu của “Sinh tồn”.

“Trong quá trình tăng trưởng và tiến hóa của sinh linh sẽ gặp vô số khó khăn, thậm chí bước đường cùng.”

“Làm thế nào để sinh tồn trong mọi tình huống nguy hiểm là một kỹ năng mà chúng ta cần phải làm chủ. Đường dài đằng đẵng, kẻ còn lại làm vua, chỉ có bảo toàn mạng sống của mình thì mới có cơ hội trở thành kẻ mạnh.”

“Thi đấu sinh tồn chính là để khảo nghiệm khả năng kiên trì của các vị đại diện khi đối mặt với bước đường cùng.”

Cô vừa nói vừa khoanh hai tay trước ngực, quả cầu ánh sáng màu trắng thoát ra khỏi cơ thể, trở nên to hơn ở phía trước, cuối cùng biến thành một lối đi không gian.

“Đây là cửa ngõ thông tới tuyệt cảnh thực tập, tôi sẽ duy trì thêm hạt giống sinh mạng trên người các vị. Khi hạt giống sinh mạng vỡ tan, các vị sẽ bị loại. Trong thời gian thực tập, các tuyển thủ dự thi không được công kích lẫn nhau, nếu không sẽ loại bỏ tư cách thi đấu ngay lập tức.”

Vừa nói hai tay Phàm Na Toa vừa bắt đầu tỏa ra những quang cầu màu xanh lục.

Sau khi quang cầu này bay vào trong cơ thể của mười hai người, đã hòa thành một thể hoàn toàn biến mất không thấy nữa.

An Lâm cảm nhận hạt giống sinh mạng trong cơ thể, cảm thấy có một tầng da mỏng vô hình bao trùm lấy mình, tràn đầy sinh khí.

Phàm Na Toa mở miệng nói tiếp: “Lần thực tập này có tổng cộng mười tuyệt cảnh, mỗi một người kiên trì đến hết mười phút trong từng tuyệt cảnh thì được xem là thông qua, giành được một điểm. Mời các vị đại diện thực tập của các thế lực tiến vào trong lối đi không gian, tình hình thực tập của mọi người sẽ được truyền hình trực tiếp thông qua màn hình thủy tinh.”

Đây là cuộc mạo hiểm lớn để sinh tồn sao?

An Lâm nghe vậy nhướn lông mày lên, không biết tại sao hắn nghĩ tới những việc trải qua trong di tích của Sở Nghiên cứu Tử Tinh.

Mười hai người đại diện cho các thế lực rối rít đi vào lối đi không gian, sau đó rơi vào một thế giới ngầm, khắp nơi đều là dung nham nóng bỏng phun trào, nhiệt độ cao đến đáng sợ.

“Thực tập bắt đầu, mời kiên trì hết mười phút đồng hồ.”

Tiếng nói vang vọng trong toàn bộ không gian, khiến trong lòng mọi người run lên.

“Hộc… Ôi nóng quá…” Sắc mặt Liễu Thiên Huyễn ửng đỏ, sử dụng tiên pháp hạ nhiệt.

“Đừng có mà kinh thường, nếu nơi này là tuyệt cảnh, nhất định có điều gì đáng sợ ở đây.” Vương Huyền Chiến cảnh giác nói.

An Lâm nghe vậy gật đầu một cách nghiêm túc, nhìn bốn phía, nâng cao tinh thần.

Đại diện của các thế lực còn lại cũng nhìn xung quanh, âm thầm chuẩn bị thuật pháp hộ thân.

“Ùng ục… ùng ục…”

Dung nham nóng chảy đang không ngừng sôi sục, xung quanh rất yên tĩnh.

Ngoại trừ âm thanh phun trào của dung nham, không còn tiếng động nào khác.

Năm phút trôi qua…

Xung quanh vẫn không có gì thay đổi.

Nét mặt mọi người nghi ngờ, nhìn cảnh vật xung quanh với vẻ cảnh giác.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

“Chúc mừng, tuyệt cảnh thứ nhất thông qua một cách thuận lợi.”

Bỗng nhiên trong không gian phát ra tiếng chúc mừng của Phàm Na Toa.

Mọi người nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên nhận ra đây vốn dĩ là một phần cửa ải trong đề mục đó!

Giữa một lúc trời đất quay cuồng, mọi người bị dịch chuyển một lần nữa.

Lần này, bọn họ xuất hiện trên một sườn núi.

Bốn phía là một khung cảnh băng tuyết ngập trời, cuồng phong gào thét, gió lạnh thấu xương, tuyết rơi bay lượn đầy trời.

“Không lẽ lần này phải đứng yên cho gió rét thổi hết mười phút đấy chứ?” Liễu Thiên Huyễn phồng má lên, bày tỏ sự kháng nghị với tuyệt cảnh thực tập không có chút nào đổi mới này.

“Phàm Na Toa này chắc muốn chúng ta lĩnh hội hai loại băng lửa, không thể không nói là rất thoải mái.” An Lâm vươn vai một cái, mặt đầy hài lòng.

Mặc dù nhiệt độ xung quanh rất thấp, nhưng đối với tu sĩ có cảnh giới nhất định như bọn họ mà nói, căn bản không uy hiếp được bao nhiêu.

Nét mặt mấy người còn lại cũng có vẻ bất đắc dĩ, không có tính khiêu chiến, không gây hứng thú…

“Ầm…”

Trời đất bỗng nhiên rung chuyển.

Sau đó mọi người bắt đầu khẩn trương nhìn xung quanh.

“Tiếng động gì vậy…” Thanh Tri nhíu đôi mày thanh tú lại, bỗng nhiên lên tiếng.

Hắn nghe được tiếng động từ xa truyền tới, càng ngày càng dữ dội, giống như thủy triều vậy.

“Là tuyết lở đấy, mau chạy thôi!” An Lâm gào lên một tiếng hoảng sợ.

“Lo lắng sốt ruột gì chứ, không phải chúng ta biết bay ư?” Áo Cách Tư khẽ cười, giương đôi cánh màu trắng ra, bay lên bầu trời.

An Lâm lấy lại tinh thần, mặt đỏ lên, cũng bắt đầu cưỡi gạch bay về phía không trung.

Bởi vì phải thực tập sinh tồn trong tuyệt cảnh, nên hắn đã phản ứng hơi khẩn trương, quá kích.

Mọi người cũng vội vàng bay lên bầu trời, né tránh tuyết lở.

Thấy tuyết lở ùn ùn kéo đến cuốn sạch mọi thứ, Hồng Đấu cười cợt một tiếng: “Tuyết lở chỉ ở mức độ này, cho dù ông nằm bất động ở trong đống tuyết kia, cũng hoàn toàn không có vấn đề.”

Hắn vừa nói vừa nằm thoải mái xuống, ném ánh mắt khinh thường vào mọi người đang trên không trung.

Ầm ầm… Ngay lúc tuyết triều lăn xuống, thanh thế to lớn, nuốt lấy cơ thể Hồng Đấu trong nháy mắt.

An Lâm khẽ xoa cằm, tuyết lở ở mức độ này thực sự không thành vấn đề đối với Hồng Đấu, nhưng cũng không cần phải giả bộ đối với mọi người như vậy chứ.

Một lúc sau.

“Hồng Đấu bị loại, nhận được một điểm.”

Bỗng nhiên tiếng của Phàm Na Toa truyền trong không gian.

Mọi người nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó nhìn vào nơi người nào đó bị tuyết vùi lấp.

“Ầm!” Hồng Đấu phá tuyết ra.

Đương nhiên hắn cũng đã nghe được âm thanh kia rồi, nét mặt hoàn toàn khó tin, mở miệng lớn tiếng nói: “Không thể nào! Tôi không xảy ra chuyện gì cả, tại sao lại bị loại?”

“Cậu chắc chắn mình không có chuyện gì ư? Cậu nhìn hạt sống sinh mạng của mình đi.” Trên bầu trời truyền tới tiếng Phàm Na Toa.

Hạt giống sinh mạng của mình?

Hồng Đấu khôi phục lại tinh thần, sau đó lập tức trợn tròn hai mắt.

Hắn có thể cảm giác được, hạt giống sinh mạng trong cơ thể gần như đã biến mất.

“Tại sao có thể như vậy… Tôi không phục, sao hạt giống sinh mạng này lại dễ vỡ như vậy!”

Hồng Đấu hoàn toàn không thể chấp nhận hiện thực này, kêu gào inh ỏi.

“Kinh thường nguy hiểm, tự tin thái quá về thực lực của mình là đại kỵ trên đường. Sống trên đời này cần phải biết cẩn thận dè dặt, nếu không, lần này là hạt giống sinh mạng vỡ vụn, có khả năng lần tiếp theo ngay cả sinh mạng của cậu cũng tiêu tan.”

Giọng nói lạnh nhạt ấy lại vang lên lần nữa.

Hồng Đấu gầm lên không cam lòng, nhưng không hề có tác dụng gì, thân thể hắn đã từ từ tiêu tan.

Đám người An Lâm vừa đồng tình vừa cảm kích nhìn Hồng Đấu.

Đồng tình vì hắn buộc lòng phải nhận một điểm, tiếp tục ôm ngai vàng thứ nhất đếm ngược. Cảm kích bởi vì nhờ có hắn bọn họ mới biết hóa ra hạt giống sinh mạng bám trên người lại dễ vỡ như vậy…

Đối với việc Hồng Đấu bị loại, Hoàng Thiểm và Đông Yến không để tâm chút nào.

Thậm chí Đông Yến còn ngáp một cái nhàm chán, vui vẻ nói: “Cuối cùng tên ngu xuẩn này cũng cút khỏi mắt tôi.”

Hoàng Thiểm khẽ gật đầu, lôi quang màu vàng trong mắt hiện lên dữ dội: “Đúng là ngu xuẩn hết sức, chẳng trách mỗi lần đại hội chúng ta luận đạo giao lưu thì lại đội sổ, nhưng mà hàng năm cũng phái một hai kẻ ngu xuẩn đi bán mạng.”

An Lâm: “…”

Cứ nói về Hồng Đấu trước mặt mọi người như vậy cũng được sao, chúng tôi đều nghe thấy đấy.

“Chúc mừng, tuyệt cảnh thứ hai thông qua thuận lợi.”

Qua mấy phút, trên bầu trời truyền tới tiếng nói lần nữa.

Ngay sau đó, lại dịch chuyển không gian trời đất thêm một trận.

Mọi người xuất hiện trong một khung cảnh biển sâu, áp lực của nước cuốn mạnh kinh khủng.