Chương 198: Rốt cuộc không hạn chế gậy nữa
Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Người thứ hai lên sân là Vương Huyền Chiến.
Bây giờ ý chí chiến đấu của hắn sôi sục, ngọn lửa trong lòng thiêu đốt hừng hực.
Đúng vậy, ý chí chiến đấu của hắn đã từng suy sụp.
Bởi vì hắn cảm thấy tất cả đồng đội bên cạnh mình đều là heo, cố gắng thế nào đi nữa cũng vô ích.
Nhưng hôm nay, An Lâm dùng hành động thực tế cho hắn sức mạnh, để hắn biết đội ngũ vẫn còn hy vọng chiến thắng, bọn họ còn chưa bị đánh bại!
Ý cảnh chiến đấu thủy tinh bị Sư Vương kích hoạt, Vương Huyền Chiến đi vào trong ý cảnh không chút do dự.
Chân ý của Vương Huyền Chiến là chiến ý của cây giáo, tia sấm quấn quanh người, hắn nắm chặt cây giáo, giống như chiến thần đứng lặng giữa trời đất vậy, nghênh đón từng con rối tấn công.
Mấy con rối trước mặt đều bị hắn đánh bại rất nhanh.
Cho đến con rối thứ sáu xuất hiện, hắn mới dùng tay chân nhiều một chút.
Con rối này có ngọn lửa màu xanh che lấp toàn thân, chính nó mang chân ý mạnh mẽ của lửa.
Hai chân ý lớn va chạm cuộn đầy khói lửa lên trời, cuộc chiến đấu này hết sức kịch liệt, cuối cùng Vương Huyền Chiến xuyên một phát giáo qua đầu, đánh bại con rối.
Con rối thứ bảy là con rối song đao, nó có đao ý cực kỳ đáng sợ.
Lúc ấy An Lâm cũng đang đấu với một con rối ở đây, bị buộc phải dùng tới chân ý Phong Kiếm.
Vương Huyền Chiến ở trong trận chiến này, vận dụng chân ý Long Thương đến trình độ cao nhất, cả người giống như bay lên chín tầng mây, cực kỳ bá đạo.
Cuối cùng, hắn dùng giáo đâm vỡ con rối song đao, nhưng đồng thời toàn thân cũng trở nên chồng chất vết thương .
Con rối thứ tám, con rối âm dương.
Con rối này một tay cầm băng của mặt trăng, một tay cầm lửa của mặt trời, hành động cực kỳ sắc bén kỳ lạ, ban đầu An Lâm dùng Phong Kiếm chém chết cực nhanh.
Vương Huyền Chiến khổ chiến với con rối này rất lâu, nhưng cuối cùng lực duy trì vẫn kém một chút, bị con rối âm dương song sát làm hao tổn khiến chân ý tán loạn.
Sinh viên bên ngoài sân thấy một màn này, đều thở dài tiếc nuối, thấy Vương Huyền Chiến này đâm trúng con rối mấy lần, còn tưởng là có thể đánh bại con rối, nhưng không nghĩ tới chân ý của Vương Huyền Chiến đã không chống đỡ nổi.
Còn lại ba phe thế lực thấy vậy khẽ thở phào nhẹ nhõm, phần hoàn thành của An Lâm đã cho bọn họ áp lực rất lớn.
Nếu Vương Huyền Chiến cũng đánh bại cả con rối thứ tám, vậy thì bọn họ thực sự không có ưu thế gì.
Ngay sau đó, bọn họ đưa mắt nhìn sang Liễu Thiên Huyễn.
Ừ... Nếu Liễu Thiên Huyễn có thể phát huy truyền thống tốt đẹp của hai lần tỷ thí trước ra, như vậy bọn họ vẫn còn có cơ hội.
"Tiếp theo dựa vào em Liễu." Vương Huyền Chiến thu ý chí chiến đấu về, dùng vẻ mặt khích lệ nhìn về phía Liễu Thiên Huyễn.
Liễu Thiên Huyễn làm dấu tay OK: "Xem tôi tôi!"
Cô đưa ý niệm vào thủy tinh đen, sau đó cơ thể bắt đầu xuất hiện trong một vùng hoang mạc.
Mấy chục ngàn sinh viên nhìn bóng người xinh đẹp kia, hy vọng nữ thần trong lòng bọn họ có thể nổi danh thay mình.
Ầm! Con rối gỗ đầu tiên từ trên trời rơi xuống.
Việc này khiến con rối đung đưa động tác cứng rắn, nhào về phía Thiên Huyễn.
Liễu Thiên Huyễn cố thủ một lúc, gậy phép Lục Vũ xuất hiện ở trước mặt, tay mảnh khảnh nắm chặt gậy phép, tấn công con rối.
Ầm ầm ầm!
Liễu Thiên Huyễn và con rối gỗ chiến đấu kịch liệt.
Vương Huyền Chiến: "..."
An Lâm: "..."
Mọi người vây xem: "..."
Cuối cùng, bằng động tác linh hoạt và cách dùng gậy Liễu Thiên Huyễn đánh chết con rối gỗ.
"Hộc... Chỉ có thể dùng chân ý, không thể dùng phép tiên thật phiền toái..." Cô lau mồ hôi, nụ cười xinh đẹp trên mặt hiện lên đỏ ửng, kèm theo sự mệt mỏi.
Con rối thứ hai rơi xuống đất, con rối này linh hoạt hơn nhiều, Liễu Thiên Huyễn đánh với nó khó phân thắng bại.
Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm...
Sau một lúc đánh nhau kịch liệt, Liễu Thiên Huyễn thắng con rối thứ hai.
"Haizz, xem ra cuộc tỷ thí này cũng sẽ thất bại."
"Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi cảm thấy chị Liễu không thích hợp với loại tỷ thí này..."
"Đáng thương cho An thần của tôi và Vương học trưởng liều mạng như vậy, phải làm sao bây giờ đây."
Đám sinh viên đều vác vẻ mặt đầy ưu sầu nhìn cô gái trong màn hình tinh thể, thật vất vả dấy lên nhiệt tình lại như bị một gáo nước lạnh tạt xuống.
Con rối thứ ba rơi xuống đất, mỗi một chiêu thức của nó cũng mang theo sức mạnh cực kỳ to lớn, Liễu Thiên Huyễn lui liên tiếp về phía sau, rõ ràng là sắp chống đỡ không nổi.
"Xem ra Liễu Thiên Huyễn chỉ có thể lấy hai điểm, cơ hội của chúng ta tới rồi!" Người ở bên xem cuộc huyết chiến hưng phấn nói.
Chân ý là mở đầu sự kiên cường cuối cùng của bọn họ, trận đấu này chính là cơ hội cho bọn họ trở mình.
Bây giờ mọi người ở đây cũng không ôm hy vọng với Liễu Thiên Huyễn, cô gái trong hình cũng khẽ thở dài một chút.
"Haizz, xem ra mình không thể trở thành thiếu nữ ma pháp chính danh... Không còn cách nào, ai bảo mình đã đáp ứng An Lâm, vậy sử dụng trái lương tâm một lần đi..."
Con ngươi màu tím của Liễu Thiên Huyễn lạnh xuống, ngay lúc lui liên tiếp về phía sau, gậy phép Lục Vũ biến mất không thấy, xuất hiện trong lòng bàn tay cô, là một cây kiếm dài có chuôi màu xanh nhạt.
"Vù vù!"
Quỹ đạo bóng kiếm nhanh đến mức gần như không thể nhận ra bằng mắt thường.
Nhanh như điện, thân hình Liễu Thiên Huyễn xuất hiện ở sau lưng con rối gỗ.
"Rắc rắc..." Dưới ánh mắt của mọi người, trong nháy mắt con rối nứt toác thành trăm ngàn mảnh, vết cắt bằng phẳng bóng loáng.
"Hí."
Mọi người nhìn màn hình tinh thể đều không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, nhìn một màn trước mắt với vẻ vô cùng khiếp sợ.
Giết trong nháy mắt!?
An Lâm cũng trợn to hai mắt, lẩm bẩm nói: "Chị Liễu mà cũng dùng kiếm ư? Hơn nữa... thật là mạnh!"
Chẳng phải cô là thiếu nữ ma pháp sao, sao lại thành kiếm sĩ, cho dù là cuộc chiến tự do, cũng chưa từng thấy cô dùng kiếm!
Từ trong hình ảnh, Vương Huyền Chiến phục hồi lại tinh thần, mặc dù vẻ mặt có chút kinh hãi, nhưng dù gì cũng tiếp nhận loại dự tính này, mở miệng giải thích: "Mặc dù tôi cũng là lần đầu tiên thấy em Liễu dùng kiếm, nhưng cô ấy từ Thiên Kiếm tông tới, biết dùng kiếm cũng không kỳ lạ..."
Thiên Kiếm tông?
An Lâm nghe vậy bừng tỉnh, Thiên Kiếm tông được coi là một trong 4 đại tông ở Cửu Châu, nhất định là tất cả kiếm tiên cũng hướng về nơi ấy, nơi đó có vô số danh kiếm, thiên tài kiếm tiên xuất hiện từng lớp, là thánh địa kiếm của đại lục Thái Sơ.
Nếu chị Liễu là người đến từ chỗ đó, lắc mình một cái trở thành kiếm tiên, đúng là vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
Ngay lúc nói chuyện, cô lại chém con rối thứ tư thứ năm thành hai nửa, động tác như nước chảy mây trôi, phóng khoáng tuyệt trần.
Con rối lửa xanh số sáu vô cùng mạnh, cô tốn nhiều công sức một chút nhưng cuối cùng cũng giết nó chết.
"Lần này ổn!" Vương Huyền Chiến kích động nắm tay thành quyền.
Liễu Thiên Huyễn đã nắm sáu điểm, đây đã là điểm số rất cao, lần tỷ thí này bọn họ đã có thể đứng vị trí thứ nhất.
Con rối song đao xuất hiện, đao ý của con rối này hết sức mạnh mẽ, cho dù là Vương Huyền Chiến cũng là ở cửa ải này, cũng rơi vào khổ chiến.
"Thiên Sương." Môi anh đào Liễu Thiên Huyễn khẽ nhúc nhích, cặp mắt thoáng qua sắc xanh.
Trên da thịt trắng như tuyết chợt có khói xanh quẩn quanh, hóa thành dải lụa màu xanh lam uyển chuyển phủ trên người.
Mặt cô không cảm xúc, giống như thánh nữ băng hàn từng bước một đi về phía con rối, kiếm dài màu xanh nhạt cắt trên mặt đất thành một đường nhỏ, tỏa ra khí lạnh uy nghiêm.
Sau lưng, cả ngày băng tuyết.
Vèo vèo vèo...
Từng luồng khí thế cuồn cuộn đao nhọn phá vỡ không gian, bổvề phíaThiên Huyễn.
Nhưng đao nhọn kia nhìn có vẻ vô cùng mạnh mẽ, nhưng tiếp cận tới gần cô trong phạm vi mười trượng lạidừng lạimột cách quỷ dị, sau đó bị đông cứng.
Liễu Thiên Huyễn bước chân đạp một cái, thân hình nhảy động trên trăm thước lần nữa, kiếm dài nhanh như sấm đánh, chém xuống con rối song đao một cái.
Khí tức băng sương cuốn sạch trời đất, tất cả chung quanh đều bắt đầu trở nên chậm dần, sau đó đông cứng lại, chỉ có kiếm của cô, tốc độ nhanh hơn...
"Xoẹt xoẹt."
Bóng kiếm màu xanh dường như chỉ cần một đường trắng, xé con rối song đao thành hai nửa.
Con rối song đao cực kỳ mạnh mẽ hung hãn, bị một kiếm giếttrong nháy mắt!
Sau đó, ngay cả con rối âm dương kia đánh bại Vương Huyền Chiến, cũng không tránh khỏi kiếm ý Thiên Sương của Liễu Thiên Huyễn, bị chém thành mảnh vụn.
Lần này, tất cả người xem trận chiến đều kinh hãi.
Bọn họ ngơ ngác nhìn bóng người trên màn ảnh tinh thể, không nói được câu nào.
Ở đây là thiếu nữ ma pháp, đây hoàn toàn chính là vô song kiếm cơ* a!
(*kiếm cơ: ý chỉ những người phụ nữ dùng kiếm)
Khí chất trong trẻo lạnh lùng, dáng ngườikiên cường cao ngạo, dung mạo tuyệt mỹ…
Đảm bảo đứng đầu nữ tiên kiếm!
Ngay cả Tô Vân Thiển, cũng mắt long lanh ngắm nhìn thân ảnh kia, trên mặt tràn đầy hâm mộ.
Cô cũng có một giấc mộng tiên kiếm, hy vọng có thể giống như Liễu sư tỷ tung bay chiến đấu soái như vậy.
Mặc dù Liễu Thiên Huyễn mạnh mẽ, nhưng vẫn thua dưới tay con rối thứ chín vô cùng vô tận kiếm trận kia.
Ý thức trở về, cô nghe được thành tích của mình.
"Liễu Thiên Huyễn, tám điểm!"
Mấy chục ngànsinh viên hoan hôlần nữa, hiện trường dâng lên vui mừng.
Đặc biệt là một vài sinh viên nam, mặt đỏ tới mang tai, điên cuồng hô to tên cô.
Đúng vậy, thành tích của cô ngoài dự liệu của tất cả mọi người, đây là một thành tích khiến thế lực Thiên Đình điên cuồng, đây là một thành tích khiến những thế lực khác tuyệt vọng!
Bỏ qua sự mở đầu của An Lâm, giờ phút này cô đã trở thành hình tượng nổi bật nhất tồn tại.
Mặc dù Liễu Thiên Huyễn không nổi danh vì là thiếu nữ ma pháp, nhưng thành công vì đại biểu thân phận sinh viên chính danh của mình!
"Tôi biểu hiện cũng không tệ lắm phải không?" Liễu Thiên Huyễn đi về phía An Lâm và Vương Huyền Chiến.
Hai tên đồng đội ngây ngô sững sờ nhìn cô, không hẹn mà cùng giơ ngón tay cái lên với cô gái đối diện này.
Liễu Thiên Huyễn nhìn biểu cảm của cậu trai trước mặt, cười hì hì một cái, cười lúm đồng tiền giống như hoa đàotháng ba, khiến người chìm đắm mê luyến.