Chương 43: Trừ Ta Không Ai Có Thể Ăn Hiếp Muội

Thủy Lưu Ly có chút run người nói

" Ngươi...ngươi định làm gì "

Sở Đế Hoàng nhết môi lên phóng thích sát khí nói

" Ta ăn ngươi "

" Đừng....đừng ăn ta có được không, ta mời ngươi ăn đùi gà "

Thủy Lưu Ly run người nói trong mắt hơi hơi chảy nước, cầm lấy chiếc đùi gà đưa về phía hắn

Sở Đế Hoàng không nhịn được cười lên, há miệng cắn nhẹ vào má Thủy Lưu Ly

" Được rồi ăn no rồi, không nghĩ đến muội lại sợ như thế a đúng là đồ nhát gan "

Sở Đế Hoàng trêu đùa một lúc thì quay về giường nhết môi lên nói

Thủy Lưu Ly nghe thế thì không khỏi tức giận phòng má lên nói

" Ta không để ý đến ngươi nữa "

----------------------------------------

Vài tiếng sau khi ăn xong, Thủy Lưu Ly ra lệnh Sở Đế Hoàng đi xuống để bản thân nằm trên giường tuy nhiên hắn lại nằm ngủ như chết, cho dù nàng có lôi kéo đến thế nào cũng không dậy được. Thủy Lưu Ly chỉ đành lắc đầu đặt một chiếc gói làm ranh giới quay lưng về phía đối diện hắn

Trời đổ cơn mưa càng ngày càng lớn, từng đợt sấm sét từ bên ngoài lúc nhỏ lúc to

" RẦM "

Một tiếng sét đánh to khủng bố vang lên, Thủy Lưu Ly giật mình tỉnh dậy trong giấc ngủ ngồi dậy dùng tay tự ôm lấy bản thân mình

" Sao thế có chuyện gì "

Sở Đế Hoàng cũng bị tiếng sét làm thức giấc tỉnh dậy thấy Thủy Lưu Ly đang sợ hãi thì bèn lên tiếng

" Không có việc gì huynh ngủ trước đi "

Thủy Lưu Ly lắc đầu run rẩy nói

Sở Đế Hoàng liếc nhìn sấm sét rồi nhìn Thủy Lưu Ly bỗng cảm thấy có ẩn tình gì trong đây bèn hỏi

" Rốt cuộc là có chuyện gì muội sợ sắm sao ?"

Thủy Lưu Ly khẽ gật đầu một cái

" Kể ta nghe có việc gì "

Sở Đế Hoàng ngồi dậy bò xát lại gần sờ vào má nàng nói

" Vào năm mười lăm tuổi ta lạc mất phụ thân, bị bắt về làm nô lệ dạy dộ đánh đập suốt một năm trời, ngày nào cũng đều ăn cơm thiêu, thịt thúi lúc chủ buôn nô không vui thì bèn đánh đập, hoặc giết người khác. Ta từng có một người nữ bằng hưu ở nơi đó, chúng ta rất thân thiết vì ta quá đối nên nàng đã lấy trộm quả trứng gà cho ta ăn, cuối cùng bị phát hiện tự nhận tội lỗi bị chủ nô giết chết ngũ mã phanh thây, ném xát cho chó ăn lúc đấy cũng là trời mưa như hôm nay "

Thủy Lưu Ly càng nói nước mắt càng chảy nhiều hơn run người nói

Sở Đế Hoàng nghe xong trầm mặt một lúc, rồi tiến đế ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng nói

" Đừng sợ có ta ở đây không ai có thể bắt nạt đánh đập ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi nên đừng lo lắng mà cứ sống như lúc trước hồn nhiên là được "

Thủy Lưu Ly bị ôm có chút giật mình nhưng bây giờ nào có tâm trạng đấy, nàng phản bác nói

" Ta không tin ngươi làm sao có thể bảo vệ ta, ngay cả muội muội ruột ngươi còn vứt biên cương ta chỉ là nghĩa muội....."

Sở Đế Hoàng lắc đầu khẽ thở dài xoa đầu nàng nói

" Nha đầu ngốc đấy là do muội ấy không nghe lời quá hư ta mới dùng một ít trừng phạt, còn muội thì khác có giá trị lợi dụng với ta, ngoài ra cũng rất nghe lời hơn nữa còn có điểm yếu bị ta nắm làm sao ta có thể vứt bỏ ?"

Thủy Lưu Ly dù nghe lời này thì biết được bản thân đang bị lợi dụng, tuy nhiên bây giờ nàng không quan tâm điều đó chỉ nói

" Thật không ?"

Sở Đế Hoàng mỉm cười gật đầu đáp

" Thật "

" Ngươi hứa đi sẽ bảo vệ không vứt bỏ ta "

Thủy Lưu Ly không tin nói

Sở Đế Hoàng mỉm cười dơ ba ngón tay lên nói

" Ta Sở Đế Hoàng thề sẽ bảo vệ Thủy Lưu Ly, trên đời này trừ ta không ai có thể ăn hiếp muội ấy "

Thủy Lưu Ly nghe vậy có chút nhíu mày, cảm giác có chút không đáng tin nhưng bây giờ người nàng dựa vào chỉ có thể là Sở Đế Hoàng nên bèn lắc đầu thở dài

Sở Đế Hoàng nhìn ra được suy nghĩ của nàng nhưng không nói ra, dù gì danh tiếng của hắn quá xấu và bản thân cũng chỉ mới quen biết được nàng

" Được rồi trời tối ngủ đi sáng mai dậy sớm caca dẫn muội đi chơi "

Sở Đế Hoàng xoa đầu nàng nói

" Thật sao "

Thủy Lưu Ly ánh mắt lộ ra có chút vui mừng

" Thật ngủ đi "

Sở Đế Hoàng gật đầu nói tiếp tục xoa đầu nàng

Thủy Lưu Ly nằm xuống chiếc gối, nhắm mắt lại tuy nhiên vẫn ôm thật chặc hắn không buôn ra. Sở Đế Hoàng chỉ đành lắc đầu nằm xuống sát bên nàng đấp mên cả hai người ngủ qua đêm sống gió này

----------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau ánh nắng chiếu vào Đế Cung Thủy Lưu Ly tỉnh dậy bỗng cảm thấy cơ thể mình có chút ấm, nàng xoa mắt thì liền giật mình vì thế mà lại có người đang ôm nàng ngủ. Nhớ lại kĩ càng ngày hôm qua thì nàng có chút ngượng ngùng, tuy nhiên cũng cảm kích Sở Đế Hoàng nhìn kĩ khuôn mặt đang ngủ của hắn nàng không nhịn được chọt chọt trêu chọc

" Hừ cho ngươi ăn hiếp ta, cho ngươi hôm qua cắn ta "

Thủy Lưu Ly hừ một cái dùng tay chọt má, kéo má, xoa đầu Sở Đế Hoàng nói

" Muội chọt đủ chưa "

Âm thanh quen thuộc vang lên trong Đế Cung

" Tất nhiên là chưa ta còn chưa trả thù xong "

Thủy Lưu Ly vô ý thức trả lời

Tuy nhiên khi nàng phản ứng lại chỉ thấy Sở Đế Hoàng đang lườm nàng với đôi mắt màu Hoàng Kim, nàng giật mình vội nhảy xuống giường cách xa Sở Đế Hoàng vài mét

" Yên tâm ta không giết muội đâu không cần sợ đến thế "

Sở Đế Hoàng khẽ mỉm cười nói

" Ngươi...chắc chứ ?"

Thủy Lưu Ly hơi không tin tưởng nói

" Ừm ta chắc chỉ đem muội đánh tàn phế mà thôi "

Sở Đế Hoàng mỉm cười nói

Tuy nhiên nụ cười của hắn dành cho Thủy Lưu Ly thì chả khác gì con ác ma, nàng càng đề phòng cách xa hắn hơn

Sở Đế Hoàng lắc đầu truyền âm vào lệnh bài, cho người đem thùng nước khăn lao mặt vào đây rồi sai người đi làm bữa sáng

Bữa ăn rất phong phú tuy nhiên Thủy Lưu Ly lại cách khá xa Sở Đế Hoàng, chắc một phần nàng lo hắn lại cắn mình như hôm qua, hoặc lo lắng bản thân sẽ bị trả thù

" Cơm không có độc "

Sở Đế Hoàng trông thấy Thủy Lưu Ly ăn hơi ít thì nhắc nhở

Thủy Lưu Ly nghe thế thì miễn cưỡng tin tưởng, dù gì nếu muốn Sở Đế Hoàng có thể giết nàng cần gì đầu độc