Sở Đế Hoàng thở ra một ngụm trọc khí, vội vàng lấy Đan Dược hồi phục từ trong cơ thể bỏ vào miệng sau đấy ngồi xuống vận Linh Khí hồi phục cơ thể. Khi nãy hai nhát kiếm đó đã tiêu hao toàn bộ Linh Khí trong cơ thể hắn bây giờ chỉ còn 1/10
Khoảng vài phút sau Sở Đế Hoàng mở mắt ra đứng dậy tiến về phía Thủy Lưu Ly, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng không hiện lên một gợn sống, không thể hiện sự sợ hãi, vui mừng, thất vọng hay gì cả chỉ chứa đầy sự vô cảm
Sở Đế Hoàng thích thú nhìn nàng, cúi người xuống khuôn mặt chỉ còn cách nàng vài cm nhết môi cười lạnh nói
" Ngươi không sợ ?"
Nhưng Thủy Lưu Ly nàng ta không có phản ứng gì, khuôn mặt vẫn vô cảm không nói bất cứ điều gì
Sở Đế Hoàng thấy thế thì khẽ nhíu mày nói
" Trả lời đi ngươi bị câm à ?"
Nhưng vẫn như củ nàng ta không nói bất cứ thứ gì chỉ vô hồn như một con búp bê sống
" Haizz đáng tiếc, đáng tiếc một nữ nhân có khuôn mặt xinh đẹp đến thế lại là một đứa câm "
Sở Đế Hoàng thở dài nói rồi xách cổ áo nàng che dấu toàn bộ Khí Tức của hắn, thần không hay quỷ không biết rời đi
Khoảng mười lăm phút sau khi Sở Đế Hoàng rời đi một lão già mặt Y Phục màu đen đi đến lão chính là Âm Thiên
" Đâu rồi, đâu rồi sư đệ ngươi ở đâu đừng làm sư huynh sợ "
Âm Thiên lúc này đang hoản hốt vô cùng nhìn xung quanh, khi nãy lão ta đã cảm nhận được Khí Tức sư đệ mình vừa biến mất
Bỗng Âm Thiên phát hiện một cái sát bị chẻ làm đôi, lão vội vàng chạy đến đó trong lòng cầu mong không phải sư đệ mình. Nhưng khi nhìn kĩ lại khuôn mặt người bị chém thì lão đã nhận ra đấy là sư đệ Dương Huyền của mình
" KHỐN KHIẾP!!! "
Âm Thiên tức giận quát, nhiều giọt lệ trên đôi mắt chảy xuống khuôn mặt già nua. Tuy lão ta cùng Dương Huyền thuộc thế lực không phải loại tốt lành gì, thậm chí còn được gọi là Tà Ma Ngoại Đạo. Nhưng hai người dù gì cũng là huynh đệ ruột thịt, từ khi còn bé đã cùng nhau tu luyện đến ngày hôm nay, lão xem Dương Huyền như người thân duy nhất của mình, thế mà người thân duy nhất của lão đã bị kẻ khác giết làm sao lão không tức giận ?
" Đây là Khí Tức của Lãnh Vô Khuyết "
Âm Thiên sờ vào cơ thể của Dương Huyền bỗng cảm nhận được một khí tức cực kì quen thuộc
Lão tức giận tột cùng đôi mắt đỏ như máu, từng gân xanh trên cơ thể hiện lên lão gầm lên trời
" Lãnh Vô Khuyết ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi trả thù cho sư đệ ta !!!"
Bỗng Âm Thiên nhìn về phía xa vài mét thấy thêm một cái xác bị chém làm đôi, có điều cái xác đấy còn thê thảm hơn của Dương Huyền
Lão không tự chủ tiến lại gần vài bước thì nhìn thấy hung thủ đã giết chết đệ đệ mình, lão kiểm tra tỉ mỉ một lần nữa rồi nở nụ cười mừng như điên nói
" Lãnh Vô Khuyết haha ngươi thế mà đã chết, sư đệ ngươi đã lập được đại công rồi "
Lão ta cảm nhận được Khí Tức Dương Huyền trên cơ thể Lãnh Vô Khuyết thì nghỉ rằng đệ đệ mình đã giết được Lãnh Vô Khuyết
" Khả năng cao Lãnh Vô Khuyết đã đưa nữ Nô Lệ kia cho người Thiên Thủy Môn rồi, phải đi báo cho Cung Chủ "
Âm Thiên sờ tay lên cằm suy tư nói rồi mang theo xác Dương Huyền bay lên bầu trời dùng tốc độ cực nhanh lao đến Tà Nguyệt Cung
Khoảng vài phút sau khi Âm Thiên rời đi một đám người gồm một lão già, một cô nương, vài thiếu niên bay đến vị trí Âm Thiên vừa rời đi nhìn xung quanh
Bỗng một Lão Gìa nhìn về phía cô nương duy nhất trong nhóm nói
" Sơ Nguyệt Lãnh Trưỡng Lão đâu rồi, vì sao ta không cảm nhận được khí tức của ngài ấy "
Cô nương đó chín là Sơ Nguyệt còn những người này là trưỡng lão, cùng đệ tử chấp pháp Thiên Thủy Môn
Sơ Nguyệt nhìn về phía lão già kia cung kính nói bỗng trong đầu nàng xuất hiện một suy nghĩ to gan
" Ngự Trưỡng Lão rõ ràng khi nãy ta vừa cảm nhận được Lãnh Trưỡng Lão ở đây, nhưng bây giờ không thấy nữa có khi nào ..."
Lão già được gọi là Ngự Trưỡng Lão mặt Y Phục giống như Lãnh Vô Khuyết, chỉ khác là bộ dạng trong có vẻ già hơn chút khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, máy tóc dài cùng bộ râu dài màu trắng lắc đầu nói
" Không có khả năng Lãnh Trưỡng Lão là cao thủ Võ Vương Trung Kỳ. Lão ta còn con bài tẩy giúp tăng thực lực lên mức Hậu Kỳ, cho dù Âm Dương Nhị lão có mạnh chúng chỉ là hai tên Võ Vương Sơ Kỳ cho dù dùng công pháp kết hợp, cũng chỉ có thể cầm chân Lãnh Trưỡng Lão một chút "
Sơ Nguyệt thấy thế thì cũng an lòng đi một chút, bỗng nàng cảm nhận được có một mùi hôi thối, nhìn về phía mùi hôi thối đó thì thấy một cái xác bị chẻ làm đôi, nàng tò mò bịt mũi chạy về phía cái xác đó
Ngự Trưỡng Lão cùng đám đệ tử phía sau thấy thế thì cũng đi theo, Sơ Nguyệt dừng lại nàng nhìn thấy một Y Phục quen thuộc thì chấn kinh nhưng nghĩ không phải đâu, thử lật cái xác lại thì thấy khuôn mặt của cái xấc đó là của Lãnh Vô Khuyết, nàng ta sợ hãi té ngã xuống đất dùng đôi tay mìm mại lấp bấp nói
" Là..là...là xác của Lãnh Trưỡng Lão "
Đám đệ tử nghe thế thì chấn kinh nhất là Ngự Trưỡng Lão, ông ta chạy đến lật cái xác đấy thì thấy đó là khuôn mặt của Lãnh Vô Khuyết tức giận đỏ cả mặt gào lên
" LÀ AI !!!"
Âm thanh khổng lồ truyền ra xung quanh, vài Đệ Tử Chấp Pháp tu vi hơi yếu từ trong lỗ tai họ chải ra máu
" Ngự Trưỡng Lão xin ngài bình tĩnh "
Sơ Nguyệt vội cúi người cung kính nói
Ngự Trưỡng Lão tuy đang rất tức giận nhưng bây giờ cố gắng kiềm nén lại, nắm chặt nắm đấm dùng một bàn tay sờ lên người Lãnh Vô Khuyết thì cảm nhận được một Khí Tức quen thuộc tức giận nói
" Khốn Khiếp !!! lũ chó chết Tà Nguyệt Cung không những cướp người của Thiên Thủy Môn ta còn giết Trưỡng Lão cao tầng của Tông Môn ta. Lão phu phải báo chuyện này nhanh chóng cho Môn Chủ "
Ngay sau đấy Ngự Trưỡng Lão bay lên trời lao đến trụ sở của Thiên Thủy Môn, đám đệ tử phía sau bao gồm Sơ Nguyệt thấy thế thì cũng đuổi theo