Tên điên này, hắn thật sự là một tên điên rồi! Hoàng Phủ Diêm nhìn về phía Tiêu Phong, trong mắt mang theo một tia chấn động.
Hắn ta không ngờ, Tiêu Phong lại điên cuồng như vậy.
Rõ ràng chỉ là một con kiến ở Nạp Khí cảnh, nhưng lại phát huy toàn bộ uy lực của Cỗ Hoàng Viêm.
Chẳng lẽ hắn không sợ bị Hoàng Viêm phản phệ, đốt thành tro sao?
“Uy lực của Cổ Hoàng Viêm quả là bá đạo tuyệt luân.” Hoàng Phủ Diêm kiêng kị nói.
Đồng thời, lòng tham của hắn ta cũng càng lớn hơn.
Hắn ta có thể thấy được, Tiêu Phong đang nắm trong tay một Đỉnh cấp công pháp.
Loại công pháp này, có thể dung hợp điều khiển thiên hoả.
“Sau khi giết con kiến hôi này, đạt được công pháp với Cổ Hoàng Viêm, thực lực của ta sẽ đạt đến một cảnh giới đáng sợ.” Hoàng Phủ Diêm cười lạnh nói.
....
Giữa không trung.
Công pháp [Phệ Quyết] trong cơ thể của Tiên Phong đang điên cuồng vận chuyển.
Cổ Hoàng Viêm ngưng tụ ra một hỏa liên có hình dạng.
Đây rõ ràng là [Phệ Quyết] trung đại thần thông – [Hỏa Liên hủy diệt]!
Hỏa Liên hủy diệt mang theo uy thế ngất trời, hung hăng đánh tới tới thần thông cự chưởng ở giữa không trung.
Oành!
Dưới uy lực của Hỏa Liên hủy diệt, thần thông cự chưởng của Hoàng Phủ Diêm thi triển bị đốt cháy thành hư vô.
Đồng thời, Hỏa Liên hủy diệt cũng tiêu tán.
“Tiểu tử, không thể không nói, thực lực của ngươi cũng rất mạnh, có thể phát huy uy lực của Cổ Hoàng Viêm đến như vậy. Nhưng mà, ở trong mắt ta, ngươi vẫn chỉ là một con kiến hôi nhỏ xíu mà thôi.”
“Tiếp theo, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là chênh lệch cảnh giới.”
Hoàng Phủ Diêm lạnh lùng nói.
Hắn ta là Siêu Phàm cảnh cường giả, một chưởng là có thể chụp chết con kiến nhỏ này.
Kết quả, đối phương lại còn có thể sống sót ngay dưới chưởng thần thông của hắn.
Cái này làm cho mặt mũi của hắn không chịu được.
Khí thế trên người lần thứ hai bạo trướng, một năng lực vô hình khủng bố đến cực điểm, bắt đầu lan ra bốn phía.
Đang ngay lúc hắn ta chuẩn bị thi triển một đạo pháp thuật thần thông, muốn đánh Tiêu Phong tan tành.
Cả người hắn ta đột nhiên chấn động, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ, thân thể không nhịn được liên tục run rẩy.
Bùm, bùm, bùm.
Trái tim của hắn ta đập kịch liệt.
Da đầu nức toạc ra, lông tơ dựng đứng lên, một cỗ khí lạnh buốt từ lòng bàn chân truyền đi khắp người.
Trong đáy lòng hắn, dâng lên một cỗ sinh tử nguy hiểm mãnh liệt!
Hắn ta cảm nhận được một cỗ khí thế không thể địch nổi.
Ngay dưới cỗ khí thế đó, đến tâm tư phản kháng lại hắn ta cũng không có.
Hắn nhìn về phía phát ra khí thế khủng bố đó.
Chỉ thấy ở phía sau Tiêu Phong, một Chí Tôn cường giả gần như trong suốt đang tiến lại gần!
Người trong suốt đó đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Diêm, không gian xung quanh cũng dần vặn vẹo.
Trong không trung xuất hiện dị tượng vì loại khí thế khủng bố này.
“Đây... Đây là Tông Sư cảnh đỉnh phong cường giả sao?”
“Nghe đồn ở một vài các tông môn lớn, sẽ có các con rối chuyên bảo vệ đệ tử trong môn chính là [Người Hộ Đạo].”
“Nhưng mà, nghe đồn Huyền Thiên tông không phải truyền thừa đã tuyệt, rách nát không chịu nổi rồi mà? Tại sao lại xuất hiện một tông sư [Người Hộ Đạo] chứ?!”
Hoàng Phủ Diêm hoảng sợ.
Trốn!
Nhanh chạy trốn thôi!
Nếu bây giờ không chạy, với cảnh giới của Tông Sư [Người Hộ Đạo] giết chết hắn giống như đơn giản như bóp chết một con kiến vậy.
Phụt.
Vì để bảo toàn tính mạng, hắn trực tiếp phun ra một mồm máu lớn, thi triển Huyết Thuẫn đại pháp cấm kỵ, bỏ chạy về phía xa.
Bây giờ thì mặt mũi không còn quan trọng, chạy trốn bảo vệ mạng sống mới quan trọng.
....
Lúc này, Tiêu Phong nhìn thấy Người Hộ Đạo bên cạnh, lại Hoàng Phủ Diêm nhìn bên kia vừa phun ra từng ngụm máu, vừa điên cuồng chạy trốn, hắn có hơi bối rối.
Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý sẽ chết.
Kết quả, đột nhiên xuất hiện một Người Hộ Đạo.
Hơn nữa còn là tông sư hộ đạo nhân ở Cường giả cảnh đỉnh phong.
Có cần khoa trương như vậy không?
Chẳng lẽ, là Chưởng giáo đại nhân không yên tâm ta ra ngoài rèn luyện, cho nên mới phái Người Hộ Đạo âm thầm bảo hộ sao?”
Trong lòng của Tiêu Phong suy đoán.
Hắn cảm động đến lệ rơi đầy mặt, nội tâm càng tràn ngập cảm kích với Chưởng giáo đại nhân.
Không khoa trương chút nào nếu nói, hiện tại bây giờ Chưởng giáo đại nhân bảo hắn đi chết, hắn cũng sẽ làm theo mà không nhăn mày chút nào.
Những ngày tiếp theo, Tiêu Phong vừa khôi phục thương thế, vừa ở thôn bên cạnh thu nhận tạp dịch đệ tử.
“Nên trở về tông môn rồi.”
Tiêu Phong nỉ non nói.
....
Mấy ngày sau.
“Cuối cùng cũng đến tông môn rồi!”
Đứng dưới chân núi của Huyền Thiên tông, Tiêu Phong nhìn Sơn Môn, vẻ mặt mang theo sự vui sướng.
Nhưng đúng lúc này.
Gió mây giữa không trung bên ngoài Huyền Thiên tông đều quay cuồng, tứ phương nổ vang, mây đen trên đỉnh, ngay cả nhật nguyệt cũng đều u ám theo.
Một cỗ khí báo đạo vô cùng khủng bố, từ nơi xa truyền đến.
Sắc mặt của Tiêu Phong thay đổi, hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong không trung thình lình xuất hiện mấy chục vị tản ra hơi thở Chí Tôn cường giả.
“Cung chủ.”
“Tên tiểu tử này, trên người không những có thiên hỏa Cỗ Hoàng Viêm, còn có được thiên hoả dung hoà Đỉnh cấp công pháp."
Hoàng Phủ Diêm cung kính nói với người trung niên trước mặt.
Sau khi nói xong, Hoàng Phủ Diêm lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiêu Phong phía dưới.
Lần trước, hắn ta kiêng kị thực lực của Người Hộ Đạo, hốt hoảng trốn về Phiếu Miểu cung.
Bẩm báo đầu đuôi chuyện này cho cung chủ Phiếu Miểu cung.
Lần này, cung chủ suất lĩnh cường giả trong Phiếu Miểu cung giáng lâm.
Không chỉ muốn cướp đi thiên hỏa Cỗ Hoàng Viêm và công pháp, mà còn có muốn hủy diệt Huyền Thiên tông!!
“Con kiến hôi này, hôm nay ta sẽ đập xương cốt của ngươi thành từng khối, cho ngươi biết thế nào tra tấn đến chết.” Trong mắt Hoàng Phủ Diêm đều là sát khí lạnh lẽo.
Lúc này, cung chủ Phiếu Miểu cung vẻ mặt lạnh nhạt, nhàn nhạt nhìn về Tiêu Phong ở phía dưới một cái.
Lập tức, Tiêu Phong cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng hét lớn về phía cửa của Sơn Môn:
“Chưởng giáo!!!”
“Cứu ta!!!”