Chương 91: Đạp Thiên Lộ Đánh Nát Bảng Hiệu Ngươi

Tiêu Tiên Nhỉ đang định lao về phía trước, bị hắn ôm có chút bất ngờ

Dù có chút nghi vấn nhưng cũng không rời đi

Thời gian trôi qua nửa khắc sau

Hiện tại bậc thang hỏi đang leo như sau

Lạc Nghiêm 900 bậc, Cố Tiên Nhi 890 bậc, Kiếm Hàn Y 840 bậc, Vân Sơn cùng Tần Đông Nhi 740 bậc, Bạch Sơ Nhiên 700 bậc, những thiên tài khác đều 650 bậc trở lên

Đang đứng ở vị trí cao nhất Lạc Nghiên khẽ nhíu mày, hiện tại Sở Đế Hoàng vẫn chưa đi nước nào liệu tên đó có mục đích gì

Lạc Nghiêm mặc kệ tiếp tục lao về phía trước, luồng uy áp hiện tại đã Võ Tông Trung Kỳ gặp khó khăn, nếu thế bận cuối cùng sẽ thế nào

Nuốt ngụm nước bọt hắn tăng tốc lao về phía trước, từng bước một từng bước một luồng uy áp ngày càng khủng bố, từng cơn đau nhứt truyền đến cơ thể hắn

Lạc Nghiêm cắn răng vừa đi vừa nói “ Chín trăm mười, chiến trăm ha mươi, chín trăm ba mươi, chín trăm bốn mươi, chín trăm năm mươi ! “

Khi vừa bước vào bậc chín trăm năm mốt, một cấp bậc uy áp hoàn toàn khác so với trước, thân là Võ Tông Hậu Kỳ Lạc Nghiêm trực tiếp đau nhứt toàn thân, không nhịn được phun ra vài ngụm máu

Tuy nhiên hắn vẫn tiếp tục từng bước đi lên, uy áp càng mạnh Lạc Nghiêm cảm nhận được xương cốt toàn thân phát ra tiếng lắc cắc, cơ thể đang run lên

Khi chỉ còn mười bước cuối từ cơ thể hắn trực tiếp bắn ra máu, Lạc Nghiêm quỳ một chân xuống đất liên tục phun ra ngụm máu

Kiếm Hàn Y hoảng hốt vội mặc kệ mà lao đến, nàng nhanh chống vượt qua Cố Tiên Nhỉ nhưng khi đến bước chín trăm năm mốt đã như Lạc Nghiêm

Cố Tiên Nhi khẽ nhíu mày cũng lao về phía trước, nàng đỡ hơn Kiếm Hàn Y đi được đến chín trăm bảy mươi đã hết sức

Các thiên kiêu khác thì càng thảm hại hơn, chỉ có Vân Sơn cùng Tần Đông Nhi, Bạch Sơ Nhiên vượt qua chín trăm, tuy nhiên đều dừng lại ở chín trăm hai mươi

Cố Tiên Nhỉ ở bên dưới nhíu mày nói “ Độ khó quá có chút sao sợ rằng không ai lên được bậc cuối “

Lạc Nghiêm nhận ra được gì đó nói “ Là quá khó để leo lên, khả năng cao sáu người gần nhất sẽ qua vòng “

Cố Tiên Nhi thở một hơi nói “ May quá rồi “

Lời vừa dứt ai cũng không thể thở một hơi

Lạc Nghiêm triệu hồi thương trên tay mình cười lạnh nói “ Haha quá tốt nực cười, chúng ta bị xem như con chó quỳ dưới kẻ khác là tốt sao ngu xuẩn “

Cố Tiên Nhi đồng tử co rút lại, tuy nhiên vẫn nói “ Võ Quân Viêm Mãn tiền bối bắt chúng ta làm vầy, cũng không quá nhục nhã “

“ Chuyện đương nhiên ? Đánh rắm!"

Lạc Nghiêm cổ nổi gân xanh, chỉa vào áp lực cực lớn, gắng gượng đứng lên!

Cả người các đốt ngón tay bị đè phát gãy xương, nhưng hắn vẫn như cũ bình tĩnh, thân ảnh thẳng tắp như là một cây trường thương!

Lạc Nghiêm quát lớn “ Võ Giả chúng ta ngẩng cao đầu tranh giành thiên hạ, dù chết cũng không khuất phục Thiên Quân ngươi dám xưng bản thân là Thiên sao, được hôm nay ta sẽ đạp Thiên Lộ đánh nát bảng hiệu ngươi “

Lời vừa dứt ai cũng chấn kinh, chú ý được trên cung điện có một tấm bảng ghi Thiên Quân Điện, thì cũng hiểu được gì đó, dám xưng phong hào với chữ Thiên đều là người cao ngạo

Vị này sợ rằng muốn để tất cả thiên tài quỳ dưới chân, chả lẽ Lạc Nghiêm nói đúng, xem ra Ma Đạo người vẫn có người nhiệt huyết nhỉ, họ có vẻ đánh giá sai Lạc Nghiêm

Ở phía dưới Sở Đế Hoàng bỗng đứng dậy, vận động khởi động cơ thể

Sau đó hắn cười lớn nói “ Phụt haha thú vị lời nói thú vị “

Ánh mắt tất cả đều nhìn sang hắn

Lạc Nghiêm lạnh lùng nói “ Ngươi có ý gì Sở Đế Hoàng, nếu ngươi chấp nhận quỳ xuống nơi đây thì không xứng làm đối thủ ngươi “

“ Quỳ xuống ngươi đánh giá quá cao rồi cấp bậc này ta không để vào mắt, làm dối thủ nực cười ngươi vốn không phải đối thủ ta “ Sở Đế Hoàng thản nhiên đáp

Lạc Nghiêm tức giận nói “ Ngươi..ngươi..ngươi !!!”

Sở Đế Hoàng ánh mắt chuyển sang vàng kim lạnh nhạt nói “ Kẻ như hắn làm sao xứng Đế Quân như ta quỳ xuống “

Nói xong hắn nắm tay Tiêu Tiên Nhỉ đi về phía trước nói “ Lạc Nghiêm ngươi nói có mấy phần đạo lí chỉ là thực lực thấp, nếu đã như thế bổn đế sẽ cho ngươi coi thế nào là đạo thiên lộ san bằng bản tên “