Sở Đế Hoàng trực tiếp đập bàn đi đến trước bàn Vương Thiếu Gia
" Hả ngươi muốn gì " Vương Thiếu Gia liếc nhìn Sở Đế Hoàng nói
Bỗng Vương Thiếu Gia cảm giác mình đang ngã xuống bay lơ lững trên không trung, hắn nhìn kĩ về phía trước thì thấy bản thân đã rớt xuống lầu một đang bay xa khỏi đó
Tất cả mọi người đều chấn kinh với cảnh tượng vừa rồi, chỉ thấy Sở Đế Hoàng trực tiếp tung ra một cú sút đá Vương Thiếu Gia bay xuống làu văng xa chục mét
Đại hán kế bên giật cả mình sau khi tỉnh lại thì đập bàn quát " Tên khốn ngươi dám "
Đại hán trực tiếp móc đao ra chém về phía Sở Đế Hoàng, hắn cũng không chịu yếu thế trực tiếp xoay người tung ra một chưởng đối chiến nhát chém
Một chưởng cùng một chém va chạm vào nhau tạo ra một luồng sống xung kích đánh văng mọi thứ ra xa, mặt sàn gỗ trực tiếp bị vỡ vụn
Cả hai đồng thời nhảy ra xa biết được thực lực đối phương
Đại hán chỉa đao về phía Sở Đế Hoàng đang đeo mặt nạ giả nói " Hai mươi hai tuổi Võ Đồ Hậu Kỳ ngươi là ai "
Sở Đế Hoàng chỉ lạnh nhạt nói nói " Ngươi không cần biết ta là ai chỉ biết, bởi vì người chết thì không cần biết tên "
" Lỗ mãng ngu xuẩn một Võ Đồ Hậu Kỳ như ngươi đòi đánh bại Võ Sư Trung Kỳ như ta ?" Đại hán khinh thường nói
Sở Đế Hoàng chỉ nhết môi trực tiếp triệu hồi Ám Nguyệt Hắc Hoàng Liệt Diễm Kích
" Trường kích không tệ nhưng tu vi còn quá thấp " Đại Hán Sở Đế Hoàng nghiêm mắt lại chuyển hóa Linh Khí thành Lôi Khí dồn toàn bộ vào cánh tay sau đó dồn vào Ám Nguyệt Hắc Hoàng Liệt Diễm Kích
" Lôi Nộ Trảm " Sở Đế Hoàng khẽ nói vung kích chém ngang về phía trước
Một luồng linh khí màu tím sắc bén trực tiếp lao về phía Đại Hán
Đại Hán cảm nhận được tử vong ịnh chân xuống đất dồn linh khí vào cây đao chém một nhát về phía trước. Một luồng linh khí sắc bén màu xanh lao đến đối chiến Lôi Nộ Trảm nhưng khi vừa đụng vào đã trực tiếp bị đánh tan
Lôi Nộ Trảm như thế chẻ tre trực tiếp lao về phía trước chém xuyên qua cơ thể Đại Hán
" Khô...không thể nào " Đại hán gắng gượng nói lời cuối nhìn về kẻ vừa hạ mình như một con quái vật trực tiếp phun ra ngụm máu gục ngã xuống đất
Một người trong nhóm Vương Thiếu Gia có thể là đàn em đại hán đi đến sờ vào thân đại hán run sợ nói " Chết rồi đại ca chết rồi "
Đám còn lại như ông vỗ tổ trực tiếp gào lên lau về phía Sở Đế Hoàng
" Ngu xuẩn nếu thế thì chết hết đi " Sở Đế Hoàng lạnh lùng nói
Hắn tựa như một tôn tử thần trực tiếp phán quyết số phận của lũ còn lại, trực tiếp tung ra một đòn Lôi Nộ Trảm giết chết hết bọn chúng
Sau một tiếng hét đau đớn cùng máu thịt văng khắp tửu lầu, sát chết hàng chục người gục xuống có kẻ cơ thể trực tiếp bị chẻ làm hai mảnh thì mọi thứ đã kết thúc
Sở Đế Hoàng đi đến một chiếc bàn kế bên, khi hắn vừa đến người ngồi trong đó đã sợ té ngã. Sở Đế Hoàng không để ý mà lấy vài chiếc khăn giấy lao máu dính trên người cùng Ám Nguyệt Hắc Hoàng Liệt Diễm Kích rồi xoay người về bàn
Sở Đế Hoàng mỉm cười làm ra vẻ tự hào nói " Sư tôn đồ nhi có giỏi không ?"
Tuyết Sơ Nguyệt run rẫy nhìn hắn nói " Ngươi giết bọn họ ngươi giết chết hết bọn họ, chẳng qua bọn họ chỉ nói xấu chúng ta vài câu có thể giải thích hoặc trực tiếp đánh tàn phế, không cần đến mức trực tiếp giết bọn họ "
Sở Đế Hoàng mỉm cười thản nhiên đáp " Đúng a ta giết bọn họ thì sao ? bọn họ a chẳng qua chỉ là những con chó ta thích thì giết không thích thì ta, vốn ta rất lười biến việc đánh chó tuy nhiên a lũ chó này không quan trực tiếp khiêu khích ta "
Tuyết Sơ Nguyệt run rẫy lúc này nàng mới nhớ ra, kẻ đứng trước mặt không phải là một thiếu niên đơn thuần mà là Đại Boss Phản Diện Thiên Đế Trọng Sinh
Tuyết Sơ Nguyệt lại nói tiếp " Ngươi không sợ đắc tội gia tộc của người kia sao, Vương Gia là gia tộc có Võ Vương cấp Lão Tổ "
Sở Đế Hoàng mỉm cười cầm ly rượu lên nhâm nhi đáp " Tiền đồ và sự phát triễn của một gia tộc thì con trai tộc trưỡng, không đáng giá một xu, khi nãy ta dã lưu cho hắn một mạng thì họ đã biết khó mà lui, ngoài ra cho dù ta giết tên họ Vương Kia cũng không sao cả, tên đó chỉ là phế vật hai hai tuổi tu vi chỉ đạt Võ Đồ Trung Kỳ ta là đang thay họ dọn rác "
Tuyết Sơ Nguyệt có chút không tin tưởng nói " Ngươi không sợ đắc tội với họ sao "
Sở Đế Hoàng mỉm cười đứng dậy sờ lên trán nàng ôn nhu nói " Sư tôn ta đã từng nói ta thích người vì thế ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào nhục mạ người "
Tuyết Sơ Nguyệt giật mình nàng tường rằng Sở Đế Hoàng hôm qua chỉ là trêu chọc, nhưng nhìn ánh mắt chân thành này nàng trực tiếp hỏi " Ngươi không sợ tất cả mọi người đều nói xấu về ta sao, ngươi không sợ tất cả mọi người đều khinh thường ruồng bỏ ta, và ngươi vì sao lại thích ta "
Sở Đế Hoàng mỉm cười đáp " Nếu người trong thiện hạ này tất cả đều nói xấu về người sư tôn thì ta sẽ bắt họ ngậm miệng lại bằng thực lực, nếu tất cả mọi người đều khinh thường người thì ta sẽ giết từng tên một để sự khinh thường trở thành tôn kính, bất kì ai dám đụng đến người ta sẽ giết chúng "
Sau đó hắn chốt hạ câu cuối " Thích người ta cần có lí do sao sư tôn ? nếu có thì người nghĩ là gì vì ngoại hình, khuôn mặt của người nên ta thích sao đấy chắc là suy nghĩ vốn có của người. Tuy nhiên thứ ta thích là cách sống của người, sự dễ thương của người, và thứ này có thể người sẽ thấy giả tạo nhưng ta nói đó chính là tiếng sét ái tình khi vừa gặp "
Lời vừa dứt tựa như một mũi tên cupid tình yêu trực tiếp cắm vào tim Tuyết Sơ Nguyệt, ánh mắt nàng nhìn Sở Đế Hoàng đã thay đổi không hiểu sau trong trái tim của nàng đã rung động vì những lời hấn nói, một ngọn lửa tình cảm của nàng dành cho hắn đã bốc cháy lên
" Sư tôn ta hỏi người người có đồng ý làm đạo lữ ta không ? " Sở Đế Hoàng mỉm cười nói
Tuyết Sơ Nguyệt sững sờ không biết nói gì sau một hồi trầm lặng thì nói " Ngươi cho ta chút thời gian suy nghĩ chuyện này "
Sở Đế Hoàng mỉm cười đáp " Ta sẽ cho người thời gian mặc kệ là bao lâu, mặc kệ là bao năm tháng chỉ cần người cho ta câu trả lời là được "
Nói xong hắn kéo nàng đứng dậy đi khỏi tửu lầu nói " Đi thôi sư tôn hôm nay vẫn còn nhiều thứ vui "
Tuyết Sơ Nguyệt mỉm cười đáp " Được đi thôi "