Chương 37: Hiểu Rõ

Thiên Nhất Tông

"Sao rồi, những ngày qua Nữ Nhân mà các ngươi thu về làm Đệ Tử bây giờ thế nào!!

"Khà Khà Thiên Thiếu Chủ yên tâm, chúng ta lần này thu đến 4 Nữ Nhân xinh đẹp như Tiên Giáng Trần, các Nàng hiện đang tu luyện chung ngọn núi với Âu Cơ Tuyết"

"Hắc Hắc, tốt lắm..lần này nhờ các Trưởng Lão thu xếp cho ta gặp các Nàng, nếu thành chuyện tốt.. Thiếu Chủ ta không bạc đãi các vị rồi!!!

"Nhất là Nữ Nhân Âu Cơ Tuyết nhiều lần từ chối ta, lần này bằng mọi giá ta phải thu thập Nàng ấy mới được, dù sao bồi dưỡng cũng lâu rồi đi..

Tam Trưởng Lão cho ra ý kiến :

"Vâng.. ngày mai chúng ta sẽ lấy cớ Thiên Thiếu Chủ xem trọng Thiên Phú của các Nàng muốn một lần gặp để cần bàn chút chuyện, lúc đó tùy vào bản lĩnh Thiếu Chủ rồi haha

"Uhm cứ vậy đi, chúng ta cũng về thu xếp cho Thiếu Chủ cuộc gặp này!

Tứ Trưởng Lão và Ngũ Trưởng Lão cũng đồng ý với Tam Trưởng Lão đang tính xoay người rời đi thì Thiên Thiếu Chủ lên tiếng : "Khoan Đã..

"Thôi...Để ta đi đến nơi các Nàng tu luyện rồi tình cờ gặp nhau, lúc đó ta sẽ có cớ tiếp cận hơn, dù sao thân là Thiếu Chủ chẳng lẻ mời một bữa tiệc lại không được sao!!

"Vậy xin nghe Thiếu Chủ sắp xếp...

Thế là Tam, Tứ, Ngũ, Trưởng Lão ai nấy đi về núi lúc này chỉ có lại tên "Thiên Thiếu Chủ" đang ngồi âm trầm, tay vuốt vuốt viên hạt Châu Ngọc mỉm mỉm cười đầy tà dị...

Hắn tên Thiên Phú Cao, gần 30 tuổi tu vi Kim Đan Tầng 3, được Cha là Tông Chủ yêu thương sủng ái, hắn muốn gì được đó, ở Tông Môn hô mưa gọi gió, cuộc sống như Mặt Trời Nhỏ, không ai dám trái ý, ngược lại phải nịnh nọt hắn để được ban phát Tài Nguyên nhiều hơn, dù sao con trai duy nhất của Tông chủ đâu phải để chơi...

Bên trong Hang Núi, Núi Cấm

Ngọc Trinh thấy Việt Long giận dữ liền không biết ra sao bèn lên tiếng hỏi : "Ngươi sao vậy"

Việt Long xoay người lại nói : " Ở Thiên Nhất Tông, có 5 Nữ Nhân của ta đang ở đó, sợ rằng các Nàng ấy đã bị tính kế ngay từ lúc đầu rồi!!

"Ta lo lắng quá...

Ngọc Trinh nghe qua như Sấm sét ngang tai : "Thì ra ngươi có người mình thích rồi hả"

"Uhm các Nàng ấy đều là Tâm cang Bảo Bối của ta...là những người ta yêu nhất trên đời!!

Ngọc Trinh mặc dù dặn lòng mình tuyệt đối không nên suy nghĩ về Nam Nhân này nhưng lỗ tai nghe hắn nói về một Tình Yêu vô bờ, mà trong số Nữ Nhân đó không có mình, chẵng biết vì sao lòng mình đau quá!

Nàng vội quay mặt đi lau trộm nước mắt, không thể để Nam Nhân này thấy mình khóc lòng nhủ thầm : "Phải, người như hắn sao lại không có người Yêu thương chứ, người ta Yêu ai thì liên quan gì đến mình sao lại phải khóc, Vốn dĩ mình tự đa tình thôi..

Việt Long thấy bổng nhiên bầu không khí trở nên kì lạ, phát hiện Ngọc Trinh sao lại đang nói chuyện tự nhiên xoay người đi, hắn nắm đôi vai nàng xoay ngược lại đối diện với mình, thì cả kinh...

"Ễ...lại khóc rồi, Ngọc Trinh sao lại khóc nữa..ta có nói gì sai sao...

Không nhắc đến thì thôi, tự nhiên nhắc đến Ngọc Trinh tủi thân, khóc còn nhiều hơn : "Huhu đáng ghét, ngươi buông ta ra, ngươi là tên đáng ghét hức hức hức!!

"Ay Da Da...sao lại kì quái lạ như vậy ta, tự nhiên nàng ghét ta rồi!!

Việt Long đầu óc chưa thông, đi đi lại lại xoay lòng vòng quanh người Ngọc Trinh lâu lâu dùng ngón tay chọt chọt Ngọc Trinh rồi hỏi : "Chuyện gì xảy ra a, Sao Ghét ta rồi a!!

Cứ như vậy một hồi...Ngọc Trinh nhìn động tác như thằng Ngốc của hắn mà Khóc Cười đang xen...

"Hứ...ngươi đáng ghét, chính là đáng ghét...không có lý do!!

Từ khi nào mà tính cách Nàng trở lại như khi xưa, dịu dàng khuê cát, nhỏng nhẽo, ăn nói có chút Nghịch Ngợm, Ngọc Trinh chẵng hay biết, chắc có lẽ khi ở cạnh Việt Long, được sự Bảo Vệ và che chở từ hắn, được âu yếm an ủi, dần dần nàng mới một lần nữa thoát khỏi bóng tối, thoát khỏi ám ảnh tâm lý, trở lại thành Ngọc Trinh trước kia

"Trời đất ơi...

"Trời ơi....

"Trời ơi trời...

Việt Long chơi chiêu ăn vạ, vỗ vỗ vào ngực, ngước mặt lên trời kêu ca

Ngọc Trinh tưởng hắn bị gì thì chạy lại kéo lấy hai tay hắn hỏi : "Sao dạ, sao ngươi than phiền dữ dạ..

Việt Long làm bộ ôm Ngọc Trinh úp mặt vào Ngực nàng than ngắn thở dài nói nói : "Ta bị ghét bỏ rồi, ta bị Ngọc Trinh ghét rồi, sống ý nghĩa gì nửa, hãy để ta đập đầu vào Ngực nàng nguyên sinh luôn cho rồi đi!!

Ngọc Trinh nghe xong thì xấu hổ đỏ mặt đẩy hắn ra : "Lưu Manh, ngươi là Lưu Manh đáng ghét mau buông ta ra...

Việt Long xiết chặt hơn mặt kệ Nàng vung vẩy, hắn vô sỉ tới cùng miệng thì nói : "Hông buông, hông buông, chừng nào Nàng nói lý do ghét ta, ta mới buông!!

Lúc này Ngọc Trinh mới yên tĩnh lại, không vùng vẫy nữa, mặc cho Việt Long ôm mình, qua lúc lâu Ngọc Trinh mới nói

"Việt Long à..ta hình như thích ngươi rồi, nhưng ta không mong ngươi cũng thích ta, dù sao thân mang mối thù của Gia Tộc, ta không muốn ngươi cũng bị dính vào cùng ta, sẽ rất nguy hiểm biết không!!

"Lúc nãy nghe ngươi nói có 5 Nữ Nhân ngươi yêu mà trong đó không có ta, lúc đó tim ta như tan vỡ, nhưng suy nghĩ lại thấy cũng tốt...như vậy ta mới...

"Um...

Việt Long không cho Ngọc Trinh nói tiếp hắn trực tiếp dùng môi mình chặn lấy môi nàng, Việt Long chỉ lo Nữ Nhân này ghét gì mình thôi, chứ Nàng trái tim đã yêu mình, cớ sao lại để Nàng Đơn Phương..một mình chiến đấu với cuộc sống khắc nghiệt

Tính cách Việt Long là thế, chỉ có thêm chứ không có bỏ, chỉ có dư chứ không có thiếu, Nàng ấy thích mình, một người con gái như Ngọc Trinh, trải qua đau khổ trong quá khứ, từng bước đứng lên không màng gian khổ, người ý chí mạnh mẽ như vậy Việt Long có ngu mới buông tay

"Chụt Chụt "

Hắn tham lam mút cái lưỡi bé nhỏ trong miệng Ngọc Trinh, thưỡng thức nó, dùng lưỡi mình quấn chặc lưỡi nàng không để nó bỏ trốn

"Chụt Chụt Chụt"

"Um Um

Hôn say sưa khiến cho nàng mềm nhũn cã người ra, Việt Long chọc ghẹo

"Ôi..miệng nàng ngọt như kẹo, ta bị ghiền rồi, giờ ta có quyết định..bắt cóc nàng làm Phu Nhân tiếp theo, có ai ức hiếp nàng Chúng ta cùng nhau tính sổ chúng, được không!!

"Ngươi không sợ Thiên Nhất Tông sao, ngươi cùng ta như vậy liệu xứng đáng không"

Mặc dù khuyên bảo miệng nói thế, chứ trong lòng đã sớm bị tan chảy rồi, thầm cảm ơn duyên phận đã đưa Chàng đến đây với mình trong lúc mình tuyệt vọng nhất

"Haha Không sao..Việt Long ta trước giờ làm gì muốn gì chưa bao giờ hối hận!!!

"Ta cũng nên cho Nàng biết về ta rõ hơn, để sau này đồng Vợ đồng Chồng tát Biển Sông cũng cạn a..

"Việt Long ta vốn là người đến từ...

Hắn nói rõ với Ngọc Trinh hắn đến từ đâu, vì sao đến thế này, như thế nào Duyên phận đưa đẩy gặp gỡ những Tỷ Muội, và hắn tại sao cũng Gia Nhập Tông Môn...kể cho rõ rõ ràng ràng mất hết nữa buổi trời...

"Hi..tính ra ngươi là Đào Hoa Lão Quái vô tình rơi xuống đây để thu thập Nữ Nhân rồi, cớ sao mới đó đã có mấy vị Hồng Nhan rồi đi...

"Ồ.. Chắc vậy đi...Hình như Ngọc Trinh của ta cũng bị dính chiêu rồi còn không mau mau gả cho ta khà khà...

Hắn Cù Lét chọc cho Nàng cười chạy lung tung trong Sơn Động giỡn cho nàng vui vẻ đừng sống trong bi thương nữa giờ đã có mình bên cạnh, Nữ Nhân của mình chỉ có sống hạnh phúc vui tươi là được rồi, bi thương hãy để hắn mang đi vứt

"Thôi được rồi..Ngọc Trinh nàng hãy vào "Hòn Nam Bộ" của ta chọn một Cung Điện sau đó luyện hóa Củ Nghệ đi, còn ta sớm về Tông Môn vừa giao Nhiệm vụ xem xét tình hình rồi tính tiếp, ta cũng lo lắng cho các Tỷ Muội của nàng rồi!!

"Ân..Được Chàng đi đường cẩn thận...

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!!