Chương 36: Sự Thật

"Chíu"

"Beng".....

2 Tia Sáng Vàng Kim từ mắt Việt Long từ xa bắn trúng cây Quạt của Phong Lâm khiến hắn lùi lại cánh tay kịch liệt chấn động, nội tâm hãi hùng khiếp vía..

Việt Long nhanh chân lao đến ôm Ngọc Trinh kéo nàng lùi lại ra xa, sau khi ổn định cục diện hắn phát hiện Ngọc Trinh sau lưng có vết thương thì thương xót

"Ngọc Trinh sao chuyện lại xảy ra như vậy, vì sao bọn chúng ra tay với nàng nói ta nghe, ta đi cạo trọc đầu hắn.....

Việt Long nhìn bộ dạng trọng thương và suy yếu do dùng Cường Hóa Phù của Nàng mà lo lắng quá chừng, bởi vốn dĩ hắn không quen loại cảm giác người thân hoặc Bằng Hữu bên cạnh bị tổn thương, đều này là bản tính từ kiếp trước của hắn, sống Cô Đơn nên Việt Long rất quý trọng những mối quan hệ tốt đẹp với mình

"Việt Long ngươi yên tâm, ta không sao, chỉ là vết thương nhỏ tịnh dưỡng thời gian ta sẽ khỏe ngay thôi...

Ngọc Trinh nhìn ánh mắt đầy lo lắng quan tâm của Việt Long mà xúc động vô cùng, dùng bàn tay vuốt lấy gò má Việt Long

Sống trong thế giới người ăn thịt người này mà vẫn có người không quan tâm Nàng đẹp xấu, không quan tâm nàng tốt hay ác nhân, ngược lại Việt Long từ đầu đến cuối chỉ có một lòng đối tốt với mình chưa hề ruồng bỏ mình hay lợi dụng mình bất cứ việc gì

Nam Nhân này là người mà nếu là Ngọc Trinh khi chưa hủy Dung chắc chắn sẽ tự tin theo đuổi Chàng, bây giờ thì Ngọc Trinh trên lưng đang gánh vác Huyết Cừu của Gia Tộc nên không thể có suy nghĩ vớ vẩn tránh gây rắc rối cho Chàng

"Nàng nghĩ ngơi chút đi ta đi xử lý tên kia, dám đánh Nàng đến thành bộ dạng này, đúng là hắn sống lâu quá rồi!!

Việt Long quay lại thì phát hiện không còn ai liền bất ngờ : "Hũm...người đâu..

"Tên kia chạy đâu mất rồi!!

Phong Lâm vừa mới lĩnh giáo qua một chiêu đầy quỷ dị của Việt Long liền sinh ra thoái ý, nếu không nắm chắc thu thập được Việt Long và Ngọc Trinh thà là quay về Tông Môn báo cáo sự tình, như vậy cũng là lập công rồi

Người tinh ranh như hắn đâu có Ngu ở lại lấy 1 địch 2 mà không nắm chắc đối thủ như thế nào, cũng do Việt Long để Hệ Thống che dấu Tu Vi nên không thể biết chắc Tu Vi hắn ra sao, vì vậy Phong Lâm mới chạy là thượng Sách

"Nguy rồi Việt Long ơi.. Hắn ta sẽ về Tông Môn nói sự việc chúng ta Giết Đồng Môn, như vậy sẽ không tốt!!

Ngọc Trinh lo lắng nằm tay Việt Long nói nói, sự tình càng lúc càng bất lợi cho hai người rồi...

"Hì hì..Nàng yên tâm, ta có may mắn thu thập được Củ Nghệ có tác dụng xóa đi vết Sẹo lâu năm và làm làn da Nữ Nhân trở nên xinh đẹp

"Như vậy chắc sẽ ít người nhớ được khuôn mặt lúc trước của nàng rồi không phải sao..Nếu Tông Môn có điều tra Nàng cứ nói mình là người khác là tốt rồi a"

"Việt Long ngươi...sao ngươi đối tốt với ta như vậy, nếu ta thay đổi khuôn mặt vậy còn ngươi như thế nào, nguy hiểm sẽ dồn hết vào ngươi sao?

Ngọc Trinh không thèm cái gọi là Củ Nghệ, thứ nàng lo lắng nhất bây giờ là Việt Long sẽ gánh nguy hiểm vào thân, việc này Ngọc Trinh tuyệt đối không chấp nhận được!!

"Nàng bình tĩnh lại đi nào, tên kia tạm thời chỉ cho là Nàng giết Đồng Môn, còn ta chỉ xuất thủ giao chiến có một chiêu

chưa ai bị thương gì, nếu có ai hỏi ta trả lời Nàng bị thương nên không qua khỏi, ngược lại ta chỉ biết Nữ Nhân xinh đẹp này cùng ta là người Nhà thôi...đừng tìm ta không biết gì a...

"Việt Long như vậy có ổn không, ta chỉ e là chuyện không đơn giản như vậy đâu!!

Ngọc Trinh vẫn là xoắn xuýt, vừa cảm thấy Việt Long nói có lý vừa lo sợ hắn vẫn gặp nguy hiểm nên chưa chịu gật đầu..

"Ta có cách tự bảo vệ bản thân nếu có nguy hiểm Nàng hãy tin tưởng ta...

Việt Long kiên định không cho Ngọc Trinh nói tiếp liền bế Nàng lên đi về phía Hang Động của con Heo lúc trước, sau khi vào trong hắn lấy ra Củ Nghệ giao cho Ngọc Trinh muốn Nàng nhanh chóng luyện hóa nó!!

Trải qua hồi lâu mà Ngọc Trinh vẫn cứ cầm Củ Nghệ chưa chịu luyện hóa, Việt Long hỏi thăm

"Sao nàng chưa luyện hóa nó đi, ta đã bảo là yên tâm rồi mà, Củ Nghệ đó vất vả lắm ta mới thu thập được Nàng đừng làm ta buồn a...

"Không..Không...Việt Long à, ta chỉ sợ nếu ta khôi phục dung mạo lúc trước ta sợ mình lại gây họa nữa HuHu"

Ngọc Trinh vừa nói mà nhớ lại chuyện bi thương, nhất thời không kiềm chế được nước mắt rơi như mưa, đau đớn đến nghẹt thở..

Việt Long thấy Nàng khóc thì quá lúng túng rồi, không biết mô tê gì chỉ biết Nữ Nhân khóc là cở nào lớn chuyện rồi...

"Ngọc Trinh..Ngọc Trinh...Nàng sao vậy, đừng khóc, Đừng Khóc, ta có làm gì nàng buồn sao, Củ Nghệ này thật sự sẽ giúp Nàng xinh đẹp mà ta không nói sai đâu..

Việt Long ôm Ngọc Trinh vào lòng an ủi, vì hắn nghĩ Ngọc Trinh chịu đựng sự ghét bỏ từ nhiều người vì vết sẹo trên mặt, nên bây giờ có cơ hội khôi phục dung mạo, sẽ làm Nàng ấy vui mừng hay xúc động mà choáng váng đầu óc mới ăn nói tùm lum...

"Huhu Việt Long trên đời này chỉ còn Ngươi là xem ta như Bằng Hữu, thật sự cảm ơn ngươi nhiều lắm"

"Ừ..Ừ..Đúng vậy, Ngọc Trinh trong mắt ta vốn rất dễ thương không có đáng bị mọi người xem thường, nếu ai xem thường Nàng thì có ta Trân Trọng, nếu ai ghét Nàng thì có ta thương Nàng, nếu ai hại Nàng thì ta Bảo Vệ, đừng khóc nữa Ngọc Trinh ngoan ngoan...

Việt Long đang dùng mấy lời dụ ngọt em bé của kiếp trước ra mà sử dụng, an ủi Nàng như một cô gái nhỏ vừa mới bị ăn đòn, hắn nói thao thao bất tuyệt, ôm Ngọc Trinh vào lòng mà vổ về

Hắn đâu biết hành động như vậy đối với Ngọc Trinh là cở nào Chấn động và ngọt ngào, có Nữ Nhân nào lúc yếu đuối mà bị Nam Nhân mình thầm mến ôm ấp vổ về an ủi, còn hứa hẹn lung tung như vậy mà giữ được trái tim không hòa tan chứ

Dưới sự dụ dỗ của Việt Long, Ngọc Trinh đã phần nào lấy lại sự bình tĩnh, Nàng cũng không giấu giếm Việt Long về xuất thân và mối hận thù trong lòng đối với Thiên Nhất Tông

Đầu đuôi sự việc nhất nhất kể hết tâm sự hết cho hắn nghe, cũng cho hắn biết vì sao mình hủy dung, vì sao mình lưu lạc giang hồ, vì sao mình nhất định phải bằng mọi giá Gia Nhập Thiên Nhất Tông là có ý gì...

Sau khi biết rõ mọi chuyện Việt Long đứng bật người dậy, ánh mắt giận dữ chóp lóe, chóp lóe khiếp người...hận không thể bắn lủng đầu mấy tên cạn bã của Thiên Nhất Tông...

"Hèn gì...Hèn gì...Nữ Nhân của mình sao lại dễ dàng được các Trưởng Lão thu về làm Đệ Tử, mục đích cũng như Ngọc Trinh khi xưa...

"Vì muốn có Tài Nguyên và gia tăng Địa vị nên không tiếc thủ đoạn lôi kéo Mỹ Nữ về cho Thiếu Chủ làm bậy, cũng may mình có "Hòn Nam Bộ" bằng không trong lúc ta không kề bên sợ là có muốn cứu các Nàng lúc nguy cơ thì không kịp rồi....

Cũng vì trải qua kinh nghiệm thất bại về Gia Tộc của Ngọc Trinh nên những lần sau bọn chúng không ra yêu cầu quá đáng để ép buộc, chỉ dùng cách nhẹ nhàng chiêu dụ về Tông Môn trước rồi từ từ thực hiện ý đồ sau..

"Ghê tởm...Ghê tởm...Mợ nó, quá Ghê tởm Thiên Nhất Tông!!!!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!!