Hai người cùng nhau đi đến cổng trường, trên đường đi Vương Tử Bác nói luyên thuyên không ngớt, Trần Hán Thăng đa phần đều chỉ nghe không trả lời, hiện tại hắn đang cố gắng thích ứng Cảng Thành mười bảy năm trước.
Năm đó sau khi tốt nghiệp đại học, Trần Hán Thăng cảm thấy ở quê hương không thể phát triển được vì thế hắn vẫn ở lại tỉnh Kiến Nghiệp làm việc, thi thoảng về nhà thăm cha mẹ nhưng cũng là đến vội đi vội. Căn bản không quá chú tâm đến sự biến hóa ở quê.
Cũng chỉ có những lúc say rượu rồi bất chợt tỉnh vào lúc trời tờ mờ sáng, trong lòng tuôn ra một chút xúc động không tên, có điều đến hôm sau thì bị cuốn vào dòng xoáy của hiện thực.
"Người như ta sống lại để làm gì?"
Tâm trạng hiện tại của hắn cực kỳ phẫn uất, năm 2019 hắn tiền có địa vị có, công ty có thuộc hạ có, hắn không phù hợp điều kiện cơ bản của người trùng sinh như "vợ đi ngoại tình, mất cha mất mẹ, khốn cùng chán nản, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm" nha.
"Chó đẻ, ta thật không muốn sống lại a!"
Trần Hán Thăng không nhịn được bèn mắng một câu, Vương Tử Bác đang phàn nàn bạn mình hôm qua uống rượu say mặc kệ hắn ngăn cản như thế nào cũng không được, nhất quyết phải đi tỏ tình với Tiêu Dung Ngư, hắn sửng sốt một chút rồi hỏi:
"Ngươi nãy giờ có nghe lời ta nói hay không?"
"Há, có nghe."
Tùy tiện lừa dối cho xong chuyện, Trần Hán Thăng sờ sờ túi áo, không có ví tiền, không có di động, cũng không có thanh toán nhanh, hắn thở dài rồi quay qua nói với Vương Tử Bác: "Ngươi có mang tiền không, ta muốn đi mua ít đồ ở tạp hóa."
"Mua nước phải không?"
Vương Tử Bác rất hiểu ý hắn, biết ai sau khi say rượu miệng sẽ hơi khô, hơn nữa ngày hôm nay thời tiết đúng là rất nóng.
"Ngươi uống gì, Jianlibao hay là Cola?" ((Jianlibao là một loại đồ uống thể thao))
Vương Tử Bác chuẩn bị mời bạn mình uống nước.
"Nước suối là được, thuận tiện lại mua thêm một bao thuốc lá." Trần Hán Thăng trả lời.
Hai mắt mở to hết cỡ, Vương Tử Bác không nhịn được đánh giá Trần Hán Thăng: "Người lúc nào học hút thuốc, làm sao ngay cả ta cũng không biết?"
Hơi mất kiên nhẫn, trước đây làm sao không nhận ra bạn thân từ nhỏ của mình lại lề mề như vậy, vung vung tay nói rằng: "Tâm tình không tốt, hút một chút giải buồn."
Vương Tử Bác có chút do dự nhưng vẫn nghe lời đi mua gói thuốc, quầy tạp hóa ngay ngoài cửa "Cảng Thành Nhất Trung", Trần Hán Thăng nhìn một chút cái cửa sắt nghĩ thầm đây chính là ba năm cấp ba của ta, hơn 1000 ngày hồi ức a.
Chốc lát sau, Vương Tử Bác trở về: "Này, thuốc của ngươi."
"A, đã lâu không gặp Hồng Tháp Sơn."
Không nhịn được nở nụ cười, từ khi đi làm hắn rất ít hút loại thuốc này, Trần Hán Thăng thuần thục xé ra giấy đóng gói, rút một điếu đưa cho Vương Tử Bác: "Ngươi hút không?"
Hơi xoắn xuýt một hồi, Vương Tử Bác vẫn quyết định cùng anh em của mình hút một điếu, chỉ là giúp bạn mình giải sầu.
Đây chính là tâm tình của đa phần học sinh hiện tại, da mặt khá mỏng, không giống như Trần Hán Thăng đã bị hiện thực xã hội tàn phá, phong cách làm việc của cả hai khác nhau một trời một vực.
Trần Hán Thăng cuộn ống quần đến đầu gối, đặt mông ngồi ở lề đường nuốt mây nhả khói, hai mắt hơi híp đăm chiêu đánh giá học sinh qua qua lại lại.
Vương Tử Bác nắm điếu thuốc, lúc hút còn quay đầu ngó sang chỗ khác, nhanh chóng hút một hơi sau đó giấu tàn thuốc ở phía sau rồi từ từ phun ra từng sợi khói, trông như mỏ chim hạc.
Bản thân hút cực kỳ cẩn thận, từng ti từng tý, thế nhưng xem qua Trần Hán Thăng, hắn lại khó chịu bình luận: "Tiểu Trần, ngươi hút thuốc như thế nào trông rất tiêu sái a."
Là một kẻ nghiện thuốc lâu năm như Trần Hán Thăng thì việc nhả khói đều mang theo một chút cảm giác hay ho.
"Quen tay hay việc thôi."
Trần Hán Thăng không mặn không nhạt đáp lời làm cho Vương Tử Bác càng thêm ước ao. Trần Hán Thăng vẻ mặt bây giờ hơi trang bức lại rất gợi đòn, tuy nhiên ngầu thì vẫn ngầu.
Chưa kịp hút xong điếu thuốc, cách đó không xa có một đám người chạy xe đạp đi đến, Vương Tử Bác vội vàng dập thuốc sau đó nhắc nhở Trần Hán Thăng:
"Mau mau nhanh vứt."
Nhìn Vương Tử Bác hành động làm cho Trần Hán Thăng cũng sợ hết hồn: "Trong đó có giáo viên?"
"Không có, đều là bạn học cùng lớp của chúng ta." Vương Tử Bác giải thích.
Nghe được câu này, Trần Hán Thăng vừa muốn vứt điếu thuốc bèn dừng lại, hắn rất tôn trọng nghề trồng người này, thế nhưng là bạn cấp ba có cái gì cần phải để ý, đều đã tốt nghiệp có thể làm gì được nhau.
Đám học sinh này không ngoài ngoại lệ cũng muốn đến trường lấy thư thông báo trúng tuyển, trên đường đi cười cười nói nói, khuôn mặt ai cũng tỏ vẻ ước mơ và mong đợi với kiếp sống sinh viên trên đại học. Đi đến vị trí hiện tại của Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác, cả đám đều đứng lại.
Trần Hán Thăng hiện tại vẻ ngoài phi thường luộm thuộm, vừa có vẻ mệt mỏi sau khi sau rượu, cộng thêm một chút mê man với xã hội sau khi sống lại, lôi thôi lếch thếch ngồi trên đường, trên miệng còn ngậm điếu thuốc. Nếu không có khuôn mặt ở tuổi 18, hình tượng hiện tại chính là chuẩn mẫu một ông chú trung niên bụng phệ.
Đám bạn học đều giật mình nhìn Trần Hán Thăng, tại trường Cảng Thành Nhất Trung thiên về giáo dục và học tập, nữ sinh đều không cho phép để tóc dài, vì thế hút thuốc là điển hình đại diện cho lưu manh, sa đọa.
"Mọi người đều là đi lấy thư thông báo trúng tuyển sao?"
Vào thời khắc này, Vương Tử Bác cảm thấy mình nên nói chút gì đó để hòa hoãn bầu không khí.
Cả đám học sinh đều không ai lên tiếng, không hẹn mà đều đánh mắt sang nhìn vào một cô gái.
Nữ sinh này lớn lên trông cực kỳ xinh xắn, váy qua gối ở chạng vạng gió mùa hạ nhẹ nhàng bồng bềnh toát ra một khí tức long lanh hoạt bát, nàng cao ít nhất cũng 1 mét 67, bởi vì trời nóng, đôi má hơi đo đỏ, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng hào cùng với chiếc cằm cực thon gọn, hai con mắt trong suốt như suối, phía trên là hàng mi đều đặn, sợi tóc êm dịu buông xõa ngang vai.
Thiếu nữ dừng chiếc xe đạp màu da cam của mình rồi đi đến trước mặt Trần Hán Thăng, hắn thậm chí còn có thể nghe được một mùi hương của hoa bách hợp thoang thoảng trong mũi.
"Trần Hán Thăng, ngươi tại sao lại hút thuốc!"
Người đẹp âm thanh cũng cũng vui tai chỉ có điều mang đầy sự tức giận.
Trần Hán Thăng thật sự là không nhớ ra nàng là ai đành quay đầu nhìn Vương Tử Bác, Vương Tử Bác thì làm sao đọc được suy nghĩ của tên bạn thân mình hiện tại, hai người trừng mắt nhìn nhau. Hết cách hắn bèn mở miệng hỏi: "Người là ai?"
"Rào."
Cả đám chuẩn bị trở thành sinh viên đều cùng thổn thức, nhất là các cô gái càng không nhịn được lắc đầu thở dài. Trên phim truyền hình nói đúng là không sai một tý nào, đàn ông trở mặt nhanh cực kỳ, vừa tối hôm qua còn cùng người ta biểu lộ tâm tình, chỉ là bị cự tuyệt liền trở mặt không quen biết.
"Hán Thăng, ngươi không nên như vậy."
Trong đám lại đi ra một nam sinh, vóc dáng cao cao, cười lên trông rất ấm áp:"Hút thuốc không phải tác phong của ngươi, hi vọng ngươi có thể vượt qua được nỗi đau thất tình, nghênh tiếp tương lai tươi sáng, chúng ta đều cùng mong chờ ngươi có thể tiến lên."
Lời nói thì nghe như đang an ủi cùng cổ vũ bạn bè thế nhưng luôn có một chút dối trá cùng cảm giác người ở địa vị cao nhìn xuống, làm ông chủ nhiều năm như vậy, Trần Hán Thăng tuy tính tình không phải rất hung hăng nhưng cũng không vui vẻ gì khi có người đạp lên mình mà ra vẻ, đặc biệt là hai người không phải quá thân quen.
Tuy Trần Hán Thăng ngồi dưới đất, thế nhưng hắn vừa ngẩng đầu, ưỡn lên lồng ngực, ánh mắt bình tĩnh, im lặng không nói câu nào nhìn chằm chằm vào nam sinh vừa nói chuyện, nhìn xem nam sinh kia đến lúc dần dần khó chịu mới nói rằng: "Con mẹ nó, mày là ai?"
Đàn ông thành công trong sự nghiệp vừa có một luồng khí thế cái gì đều không để ý cũng có uy nghiêm tích lũy sau nhiều năm làm ông chủ, so với hắn thì nam sinh kia như một đứa trẻ chưa đi ra xã hội chưa từng trải vì lẽ đó vừa gặp Trần Hán Thăng như vậy hắn liền thua trận.
"Ngươi quá khiến người ta thất vọng."
Tuy trên khí thế thua Trần Hán Thăng nhưng vẫn ráng nói ra một câu ngoài mạnh trong yếu, sau đó quay sang nói với cô gái xinh đẹp kia: "Dung Ngư, chúng ta đi thôi, không cần lo lắng cho người như thế."
Thiếu nữ không nghe, đi vài bước đến gần Trần Hán Thăng rồi nói rằng: "Nếu ngươi muốn giả vờ không quen biết vậy ta cũng không còn cách nào, thế nhưng tối hôm qua ta đã nói rất rõ ràng, trước khi tốt nghiệp đại học chắc chắn sẽ không yêu đương."
"Nếu như ngươi lại đi hút thuốc, ta liền mách mẹ ngươi."
Hơi sửng sốt, vừa trở lại năm 18 tuổi Trần Hán Thăng chắc chắn không muốn dùng cách này để chào cha mẹ, hơn nữa hôm nay là ngày nhận thư thông báo trúng tuyển, học sinh đi qua lại không ít trong số đó cũng có vài người cố ý quan sát xem hai cái nam sinh bất lương ngồi hút thuốc.
Suy nghĩ một chút, hắn liền nghe lời cô gái vứt bỏ tàn thuốc.
Nữ hài mỉm cười, trong nụ cười ẩn giấu một chút đắc ý, từ trong rổ xe đạp nàng lấy ra một chai nước suối: "Rửa mặt rồi cùng đi nhận thư thông báo trúng tuyển."
"Cảm tạ, ta cũng có."
Trần Hán Thăng trực tiếp từ chối.
"Xùy, lại là trò vừa đánh vừa thả, tỏ tình thất lại liền giả bộ lạnh lùng." Có một nam sinh khinh thường nói
Có điều nữ sinh cũng rất bướng bỉnh, tuy Trần Hán Thăng không muốn, nàng vẫn cứ đem bình nước đặt ở bên cạnh chân Trần Hán Thăng, sau đó hừ một tiếng quay đầu dắt chiếc xe đạp màu da cam đáng yêu nho nhỏ đi vào trường.
Mãi đến lúc khi bóng dáng cả bọn khuất dần sau cánh cửa, Trần Hán Thăng đột nhiên tỉnh ngộ: "Nàng chính là Tiêu Dung Ngư nha."
"Ở trước mặt ta cũng đừng có giả vờ."
Vương Tử Bác bất mãn nói: "Ta biết ngươi tỏ tình bị từ chối trong lòng có chút khó chịu nhưng chúng ta là anh em tốt nha, có cái gì có thể cùng ta nói."
Vương Tử Bác cho rằng lúc nãy là Trần Hán Thăng giả vờ không quen biết Tiêu Dung Ngư để bảo tồn một chút mặt mũi.
Về việc này, Trần Hán Thăng cũng không biết phải giải thích với người anh em của mình như thế nào, chỉ đành vỗ vỗ vai Vương Tử Bác: "Lên đại học đã là người trưởng thành rồi, có gì khó chịu đều là một mình gặm nhấm, đây là phẩm chất mà người trưởng thành nên có."