Kiến Nghiệp, một phòng khách trong khách sạn quốc tế Kim Bích Huy Hoàng, một đám nam nữ quần áo lịch thiệp cụng ly uống rượu mặt đỏ đến tận mang tai.
"Trần tổng, chuyện làm ăn sau này nhờ ngài chiếu cố một chút"
"Trần tổng, ly này ta mời ngài, ngài tùy ý, ta uống."
"Trần tổng, chúc ngài tiền vào như nước, ngày càng phát triển."
.........
Trên bàn rượu nhân vật chính tên gọi Trần Hán Thăng, là đối tượng được mọi người kính rượu và nịnh nọt trong bữa tiệc ngày hôm nay.
"Cũng không biết ai may mắn có thể gả cho nam nhân như Trần tổng."
Một cô gái hai má đỏ bừng cầm ly rượu lên yểu điệu nói.
Trần Hán Thăng năm nay ba mươi lăm tuổi, đây là độ tuổi đỉnh cao của một người đàn ông. Có sức khỏe, có sự từng trải, có thủ đoạn, cũng có địa vị xã hội, ngoài ra cách ăn nói cũng rất lôi cuốn nên việc các cô gái bị hắn hấp dẫn không còn là chuyện xa lạ.
"Trương tiểu thư có lẽ còn không biết, Trần tổng hiện tại cái gì cũng đầy đủ chỉ là chưa từng kết hôn." Một người lập tức đáp lời.
"Nhất định là Trần tổng ánh mắt quá cao, không để ý các cô gái bình bình thường thường như chúng ta."
Nữ nhân cười tủm tỉm trả lời sau đó hai tay đưa tới một tấm danh thiếp, ánh mắt như muốn chảy ra nước nhu mị nói rằng: "Sự nghiệp của Trần tổng không có gì để bàn, thế nhưng là gia đình và sự nghiệp đều phải có sự cân bằng a."
Trần Hán Thăng lễ phép tiếp nhận danh thiếp, tuy nhiên trong khoảnh khắc khi tay hai người chạm vào nhau hắn đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay hơi ngưa ngứa, thì ra cô gái gọi là Trương tiểu thư đưa ngón tay trỏ ở lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng gãi, sau đó nhìn hắn với ánh mắt đầy ẩn ý.
Trần Hán Thăng bình thản nở nụ cười, mặt không chút thay đổi ngồi xuống tiếp tục bữa tiệc.
Sau khi buổi xã giao kết thúc, phần lớn người có mặt đều hơi say và có chút choáng. Lúc rời đi cô gái họ Trương ánh mắt lưu luyến liếc nhìn Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng tất nhiên hiểu ý, đưa tay lên tạo ra một ký hiệu gọi điện thoại, lúc này khuôn mặt nàng mới giãn ra đầy vui vẻ.
"Trần tổng, để ta đưa ngài trở về." -Cấp dưới của hắn đi tới nói.
"Không cần."
Trần Hán Thăng vung vung tay: "Ta ở đối diện tiểu khu mới mua một gian nhà, tự ta lái trở về là được, cách không đến 100 mét."
Sau khi cấp dưới của hắn rời đi, Trần Hán Thăng chậm rãi đi vào xe Land Rover với khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, ngửa đầu tựa lên chiếc ghế làm bằng da thật.
Lần nào sau khi xã giao xong trừ trong dạ dày toàn là rượu, cùng với đó là sự ngột ngạt trong lòng, thậm chí còn có một chút lạc lõng trống vắng không biết từ đâu mà có.
Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
"Hô."
Trần Hán Thăng thở một hơi thật dài, nếu như dùng thứ dung tục như tiền bạc để làm thước đo cho sự hạnh phúc, kỳ thực mình đã hạnh phúc hơn rất nhiều người, thực sự là không nên oán giận.
Mở khóa, cài dây an toàn, vào lúc chuẩn bị xuất phát, Trần Hán Thăng đột nhiên tìm thấy trong túi tiền một thứ hơi cứng cứng, thì ra là danh thiếp của cô gái họ Trương kia.
"Trương Minh Dung, tên cũng không tệ lắm."
Trần Hán Thăng cười nhẹ, sau đó nhẹ nhàng phóng danh thiếp ra bên ngoài cửa sổ. Danh thiếp lượn một vòng hình cung trên không rồi nhẹ nhàng nằm trên mặt đất. Sau đấy bị chiếc Land Rover tàn nhẫn nghiền ép.
Người trưởng thành danh lợi đều không thể thiếu, gặp dịp thì chơi, ai xem đấy là thật thì là đồ ngu.
Bên trong xe Land Rover, giai điệu của bài Five Hundred Miles nhẹ nhàng dập dìu.
If you miss the train I'Mon
You will know that I am gone
You can hear the whistle blow
A hundred miles
........
Nội dung của bài hát này cùng cuộc sống Trần Hán Thăng bây giờ cách xa rất nhiều thế nhưng ẩn ý trong đó lại làm hắn cảm động, sử dụng nhiều từ ngữ về số và biện pháp lặp qua đó biểu đạt con đường đời đầy gian khổ.
Từ xưa đến nay, những người rời bỏ quê hương để đi nơi khác kiếm sống có người giàu cũng có người gian khó. Nhưng cho dù là người giàu hay người nghèo nỗi buồn về việc rời xa quê hương luôn luôn tồn tại khó có thể mà tiêu diệt được.
"Đã lâu không đi gặp cha mẹ, không bằng đêm nay đi thăm bọn họ một chút."
Có lẽ do sự ảnh hưởng từ rượu, vừa nghĩ là làm, Trần Hán Thăng theo bản năng xoay tay lái.
Đột nhiên, từ mặt bên cạnh chiếu vào một luồng ánh sáng chói mắt, "Ầm ầm" một phát sau đó Trần Hán Thăng cái gì cũng không biết.
...........
"Hán Thăng, mau tỉnh lại, giao thông công cộng muốn đến trạm."
Trong lúc đang còn mơ mơ màng màng, Trần Hán Thăng bị tiếng nói của người bên cạnh đánh thức, mở mắt ra đập vào mắt hắn chính là ánh mặt trời chói lóa, đầu thì còn hơi choáng váng do say rượu.
"Tiên sư nó, lần sau kiên quyết không thể uống rượu nhiều như vậy."
Trần Hán Thăng cau mày mắng.
"Ngày hôm qua là buổi tụ tập cuối cùng của cấp 3, mọi người đều uống không ít, lại nói ngươi tình trường không được như ý uống say cũng không sao."
Đang nói chuyện chính là một thiếu niên, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi. Dáng dấp hơi mập, nước da ngăm đen, hắn lại nhếch miệng cười: "Ta đã sớm khuyên người đừng đi tỏ tình với Tiêu Dung Ngư, ngươi nhất định phải thừa dịp thi đại học vừa kết thúc thử một lần, cuối cùng kết quả thế nào?"
"Uổng cho người yêu thích nàng nhiều như vậy."
Tên mập mạp da đen cười trên sự đau khổ của người khác xong, nhìn thấy Trần Hán Thăng hai con mắt nhìn trừng trừng mình không chớp, hắn có chút không vui nói: "Nói xấu Tiêu Dung Ngư một hai câu, ngươi liền giận??"
"Ta thế nhưng là bạn ngươi từ nhỏ đến lớn, ngươi chỉ là bạn chung lớp với nàng ba năm cấp ba, đề nghị ngươi xem chuyện hôm qua như một kỷ niệm để cho nó theo gió mà bay đi."
Nhìn tên béo vẫn còn muốn nói tiếp, Trần Hán Thăng không nhịn được ngắt lời: "Ngươi là ai?"
"Ta! ??"
Nam sinh này hỏi ngược lại một câu với khuôn mặt kinh nhạc, sau đó thì biến thành tực giận, sau khi xe đến trạm, hắn lôi Trần Hán Thăng với bước chân hơi lảo đảo xuống xe rồi nói: "Thất tình lại không phải mất trí nhớ, ta là ngươi huynh đệ tốt Vương Tử Bác, ngươi có hay không quên bản thân mình tên thật là Trần Hán Thăng."
"Vương Tử Bác?"
Đúng vậy, Trần Hán Thăng thực sự có một người bạn thân tên là Vương Tử Bác, nhưng là hiện tại hắn không ở trong nước.
"Vương Tử Bác không phải ở Iraq sao?"
"Đồ chó Trần Hán Thăng, Iraq hiện tại loạn như vậy, nước Mỹ đang chuẩn bị đánh Saddam, ngươi có phải hay không đang trù ta chết sớm?"
Lần này Trần Hán Thăng im lặng không nói câu nào, bởi vì hắn đang đơ mặt ra nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu ra từ tấm thủy tinh ở trạm xe buýt. Trên kính cũng là một thiếu niên trẻ tuổi, trông rất quen thuộc lại cũng rất xa lạ, hai bên mép miệng còn có một chút râu.
Bầu trời xanh thẳm không có một áng mây nào, con đường vẫn là làm từ đất, bụi từ mặt đường dưới ánh mặt trời đều có thể nhìn rõ ràng từng hạt một, chiếc kèn đồng của cửa tiệm cắt tóc ven đường đang chạy với công suất lớn.
"Cùng ngươi đến xem mưa sao sa rơi vào trên địa cầu này, nhường người nước mắt rơi vào bả vai ta...."
Kết hợp với những gì đang nhìn thấy cùng với bài hát đang được phát ra truyền khắp các ngõ lớn nhỏ, Trần Hán Thăng có chút hơi lơ lửng, cái này không thể nào mà quen thuộc hơn nữa tình huống lại xảy ra trên người hắn, đột nhiên trong dạ dày lại cuồn cuộn lên, Trần Hán Thăng không nhịn được đi tới ven đường nôn một lát.
Vương Tử Bác cũng không chê bạn mình, đi tới vỗ vỗ sau lưng hắn an ủi:"Nôn xong là tốt rồi."
Sau khi nôn sạch đồ trong bụng xong, Trần Hán Thăng cũng dần hoàn hồn trở lại, hình ảnh Vương Tử Bác trong hiện tại cùng Vương Tử Bác trong ký ức cũng dần dần trùng điệp vào nhau.
"Chúng ta bây giờ đang đi đâu đây?" Trần Hán Thăng gian nan ngẩng đàu lên hỏi.
"Đi trường học nhận thư thông báo trúng tuyển a."
Vương Tử Bác hiện tại cũng không thấy có gì lạ, hắn xem bạn thân hắn hôm nay có chút khác thường là do sự kiện tỏ tình vào ngày hôm qua.
Nói vậy, Trần Hán Thăng đúng là nhớ đến năm đó chính mình cùng Vương Tử Bác đi đến trường học nhận thư thông báo trúng tuyển. Bản thân là trường phổ thông hạng hai, nhưng Vương Tử Bác là hàng đầu.
Với lại năm nay cũng không phải là 2019, nó là năm 2002.
........