Chương 40: Chủ nhân

Mà hoàng triều có thế lực khác đánh tới người đầu tiên Trần Tân nghĩ tới đương nhiên là Tiểu Vân. Dù sao Tiểu Vân thực lực là sâu không lường được. Hắn cũng không rõ Tiểu Vân so với tu tiên giả sẽ là mạnh như nào ? Đủ để kéo tay kéo chân a?

Nhưng mà khi Trần Tân nhìn cách sứ giả rời đi Trần Tân hắn cũng rõ ràng Tiểu Vân thực lực sâu lắm. Chính là như làm tới vị trí sứ giả của một thế giới mà khi rời đi vẫn là lắc mình hóa thành một đạo ánh sáng rời đi. Nào có tiện tay xé rách hư không như Tiểu Vân rời đi a?

Chính là như vậy Tiểu Vân thực lực sâu không đo nổi. Nhưng mà khi Trần Tân đích thân tới tiểu viện hỏi thăm Tiểu Vân liền phát hiện hắn đi vắng, Tiểu Vân hắn đi vắng ba ngày chưa từng trở về.

Trần Tân hắn cũng không còn cách nào, một quốc gia vô chủ một ngày đã là không ổn. Hắn liền ngốc ở tiểu viện ba ngày chưa trở về liền càng nguy cơ. Chưa nói tới đại địch đánh tới mà hắn còn không rõ tung tích không làm lòng người hoang mang sao được.

Thế là Trần Tân liền nhìn bốn chữ trên mẩu giấy Tiểu Vân để trên bàn như lấy lòng quyết tâm rồi rời đi. Bốn chữ đấy là “hóa nguy thành an”.

Trần Tân hắn tin tưởng Tiểu Vân đã viết ra như vậy hoàng triều khẳng định không lo. Nhưng đấy là hắn tự tin tưởng chính mình mà thôi, còn bốn chữ đấy chính là Tiểu Vân hắn viết ra cho chính mình.

Tiểu Vân hắn sau ba lần bước vào cánh cổng quái vật cấp độ liền nhảy vọt. Mà cánh cổng quái vật tiếp theo muốn mở ra chính là ba tháng, Tiểu Vân hắn cá cướp muối một tháng thời gian liền muốn chán chết hắn. Hết cách, Tiểu Vân hắn liền làm liều. Mà làm liều lần này đương nhiên chính là không thực hiện nhiệm vụ hàng ngày.

Không thực hiện nhiệm vụ hàng ngày liền sẽ bị hệ thống trách phạt. Lần đầu tiên hắn bị trách phạt cũng là ngày đầu hắn có hệ thống trong tay, khi đó lần đầu có hệ thống còn bỡ ngỡ Tiểu Vân hắn suýt vấn lạc vì màn trách phạt này.

Bây giờ, Tiểu Vân hắn chán cá ướp muối liền chính mình trải nghiệm lại.

Vốn là lần đầu khi hắn bị trách phạt chuyển tới hoang mạc kia liền xuất hiện rất nhiều quái vật kinh khủng. Chính như trong truyền thuyết ngũ trảo thần long hay cửu trảo thần long đều thấy có vài đầu. Nhưng mà lần này Tiểu Vân tới hoang mạc chính là một mảnh hoang vu.

Hết cách Tiểu Vân hắn đành phải đi tìm thử. Dù sao lần này hệ thống thật sự ác, thời gian phạt lại dài tới mười lăm ngày thời gian. Mười lăm ngày nếu ở một chỗ trên hoang mạc này hắn khẳng định không trụ nổi. Tiểu Vân hắn ngay từ đầu liền động thân đi tìm.

Quay trở về hoàng triều, Trần Tân hắn ngồi trên long nhai có chút đau đầu. Nếu là hắn không thăm được ý kiến của Tiểu Vnaa người tiếp theo đương nhiên hắn nghĩ tới sẽ là vị kia Thiên Linh Giới sứ giả. Dù sao vị này cũng buông lời bảo hộ hoàng triều, nay hoàng triều gặp nguy cơ vị kia hẳn là sẽ phải có động tĩnh gì đi ?

Nhưng mà trái với Trần Tân hi vọng, Thiên Linh Giới sứ giả vị kia lại chưa từng có hồi đáp. Đối với điều này hắn càng thêm phiền muộn. Dù sao tiên gia người cũng chỉ có tiên gia người đối phó được mà thôi, lão tổ bế quan tu luyện lần này có lên được vô thượng đại tông sư cũng không không có cách trống đỡ được.

Chung quy cuối cùng vẫn chỉ còn vật đó. Trấn quốc chi bảo, bức họa Tiểu Vân đưa cho mới là làm Trần Tân yên tâm. Dù bức họa sứ giả đưa có một luồng thần niệm của hắn nhưng Trần Tân hắn vẫn không để ý nhiều, hắn liền tin tưởng Tiểu Vân đưa tới bảo vật.

Nhưng mà bức họa này cũng không giải quyết được hoàn toàn. Nếu như thế lực kia cho người tu tiên kia tới Đại Nam Hoàng Triều chém chém giết giết, Trần Tân hắn liền mở ra bức họa này chém hắn. Nhưng nếu cứ đánh lâu dài, hoặc chỉ có quân địch tiến công mà người chủ chốt không đánh vậy thì một kiếm trong bức họa dù mạnh đến mấy cũng không đủ dùng.

Cuối cùng vẫn là có một tin tức kéo tới khiến Trần Tân ngay lập tức đứng dậy. Theo tin tức này đưa tới, thế lực bên kia tu tiên giả liền tự thân chinh chiến mà không ở trong cung hưởng cung phụng. Nghe tới điều này Trần Tân đôi mắt chợt sáng như hai mặt trời.

Điều hắn mong đợi cuối cùng cũng tới. Lão tổ đang bế quan liền không thể làm phiền. Trần Tân lập tức triệu tập tới quân đội tự thân ngự giá thân chinh.

Trần Tân ngự giá thân chinh đương nhiên cũng làm các thế lực khác cự kỳ chú ý. Dù sao Trần Tân chính là chủ của một thế lực này a, chính là nếu Trần Tân ngã xuống lần này các thế lực khác sẽ là được chia một miếng bánh.

Biết rõ hạ giới phi thăng người đều chưa chạm tới tu tiên tầng lớp nhưng mà các thế lực khác không tiến đánh đương nhiên vì vị sứ giả kia bảo hộ. Nhưng nay có thế lực mở màn các thế lực đằng sau cũng là không ngại gì mà chờ lấy. Lại nói vị kia sứ giả còn chưa có động tĩnh gì, đây chính là trời cũng đang giúp lấy bọn hắn.

Các thế lực chờ đợi Trần Tân ngự giá thân chinh một trận. Hoàng triều người lại là một trận phiền muộn lo âu.

Dù sao nếu Trần Tân có mệnh hệ gì hoàng triều đổi chủ, số phận của bọn họ liền không biết đi về đâu. Mà Trần Tân phát triển hoàng triều đến một bước này thật sự rất được lòng người, không ai muốn một vị vua tốt lại ngã xuống như thế.

Trái với hai bên đang lo lắng, chỉ có một người vẫn là không hề quan tâm. Nói đúng hơn là hắn không hề hay biết, người đó đương nhiên là Tiểu Vân. Tiểu Vân hắn tiến vào phần phạt của hệ thống đã có năm ngày thời gian.

Không uổng phí năm ngày thời gian này, Tiểu Vân hắn thật sự tìm tới một bầy long. Mà bầy long này lại như đã chờ hắn tới từ lâu liền cung cung kính kính. Điều này không những không làm cho Tiểu Vân hắn thoải mái ngược lại còn làm hắn phiền muộn.

Hắn không muốn như vậy a! Hắn muốn màn rượt đuổi hay là đánh đánh một chút như ban đầu. Nhưng mà ước muốn liền không thể thành hiện thực, hiện thực luôn là tàn khốc.

Tiểu Vân vừa tới một đầu long trên thân mang khí tức áp bách vạn tộc, cả người màu vàng trông cực kỳ trân quý. Thân thể dài tới năm mươi mét có thừa, móng vuốt sắc bén. Hai bên râu dài uốn lượn bay ra đang sau. Vốn là cực kỳ oai hùng nhưng thấy Tiểu Vân tới liền là cung kính bộ dáng gọi hai chữ : “Chủ nhân.”

Nghe tới hai chữ này Tiểu Vân hắn xém không nhịn được mà thổ huyết. Chính hắn cũng không rõ ràng vì sao lại được tôn tới hai từ này, đầu long này hắn liền nhớ rõ. Chính là đầu long đã cứu hắn trong lần phạt đầu tiên. Trước khi rời đi còn nhìn hắn với nửa con mắt đây. Giờ thì sao ? Nhìn thấy hắn hô hai chữ chủ nhân ?

Rất nhiều dấu hỏi chấm nhảy ra trong đầu Tiểu Vân, cũng như là hắn đang hỏi chấm vì sao đầu long này nói được tiếng người đây ?

“Đánh một trận a?” Tiểu Vân hắn đối với hai từ cung kính kia nhẹ nhàng buông câu hỏi.

Nhưng mà nghe tới câu hỏi này đầu long này liền biến sắc, hai bên râu đang uốn lượn theo hơi thở liền như bị dọa sợ xoắn lại ngay lập tức nói : “Chủ nhân ngài thực lực thông thiên lão long ta tuổi tác này không được?”

Tiểu Vân nhìn tới thái độ này có chút im lặng. Thôi được rồi, nể ngươi thái độ liền không đụng. Nhưng mà nếu cho đụng hắn cũng không dám, chỉ vì nghe lão long cung kính Tiểu Vân hắn mới hỏi thử mà thôi.

Chứ còn thực lực thông thiên ? Thông thiên cái quỷ gì hắn còn chưa bước lên tu luyện đây. Những nguyên do này Tiểu Vân hắn đương nhiên chắc chắn là do hệ thống. Dù sao trong mắt hắn hệ thống chính là một cái toàn năng rồi.