Chương 39: Sự khác biệt

Qua bốn ngày sẽ xuống dung mạo, dù trên trang giấy vẽ kia dung mạo có thể không như Tiểu Vân hoàn mỹ nhưng dung mạo không thể nhầm lẫn với ai được.

Chỉ bốn ngày thời gian nhưng nam tử này khí tức kéo gần như lên tới đỉnh điểm, chỉ cần một chấm nhỏ thêm vào liền muốn đột phá. Bốn ngày này hắn còn hơn cả thời gian bế quan bốn trăm năm.

“Ai…” Từ vẽ tranh tỉnh lại, nam tử thở dài một tiếng bi thương. Hắn gặp tới khung cảnh này đúng là cơ duyên trời ban mà thôi. Nhưng mà hắn vẫn là thiếu một chút nữa. Chỉ một chút nữa hắn liền có thể đột phá.

Nhưng cuối cùng vẫn là không được, nam tử này thu hồi lấy đúng một bức họa hoàn mỹ nhất sau đó rời đi.

Hắn cũng không phải phi hành rời đi ngay lập tức mà lại tới cùng lão lái đò trò chuyện. Nếu có thể hắn liền nghe ngóng vị công tử kia đây, với khí chất và dung mạo như thế nam tử này liền chắc chắn vị kia không đơn giản.

Quan trọng hắn là hắn nhìn không thấu. Hắn từ khi thành danh tới nay nhìn người chưa một lần không thể không nhìn thấy một chút gì. Nhưng mà nhìn tới Tiểu Vân nam tử này chỉ cảm giác hư vô mờ mịt. Hắn muốn thử nhìn sâu hơn một chút nhưng lại dừng. Hắn cảm giác hắn ánh mắt sâu hơn liền đánh thức con ác thú ngủ say.

Một khi nó tỉnh giấc, hậu quả hắn gánh không nổi.

Nghe từ lão lái đò tin tức nam tử này không khỏi cười. Cao nhân khẳng định nam tử áo trắng kia là cao nhân ẩn thế. Rõ ràng tu vi như vậy sâu mà còn lại tới nơi đây lánh đời như vậy.

Dù biết Tiểu Vân tin tức đôi chút nhưng nam tử này vẫn như cũ không dám manh động. Nam tử này từ ngón tay ban tới lão lái đò một chút tạo hóa sau đó liền rời đi. Thăng Tiên chân núi hắn cũng chưa tới.

Hắn cảm giác Tiểu Vân đã ban tới hắn một cơ duyên liền không thể cưỡng cầu thêm một cơ duyên nữa.

Nam tử này rời đi ba ngày thời gian. Nơi hắn đứng vẽ tranh lại bay tới ba người. Ba người này dung mạo như thiên tiên dáng trần, dáng người thướt tha mượt mà. Trên thân tỏa ra tiên khí ngời ngời như không cùng giới phàm phu tục tử này là một.

Người đi đầu cũng là nữ tử dung mạo tuyệt mỹ nhất. Nàng khoác trên thân một thân áo lụa màu xanh thướt tha, vẻ mặt vốn chưa từng có chút biểu hiện gì nay vừa chạm chân nơi này liền biến sắc.

Bước chân nữ tử chợt nhanh hơn đi về phía trước, nàng đứng đấy ngốc tới ba giây liền nói : “Sư phụ khí tức ở đây còn chưa tan biến.” Dứt lời, từ dưới đất bay tới tay nàng một tờ giấy vẽ tranh. Nữ tử này ngón tay mềm mại liền mở ra, nàng không sai. Sư phụ nàng thật sự ở đây không lâu lúc trước.

Không chỉ dừng chân sư phụ nàng còn đứng vẽ. Nhưng vẽ một bức họa cũng không đáng nói nhưng sư phụ lại sẽ nhiều như vậy bức họa nhưng đều vứt ở đây. Ý vị này nói gì ? Chính là sư phụ vẽ không ra.

Nhưng làm sao có thể a? Nàng chính là Họa Tiên. Sư phụ nàng khả năng họa thuật liền không cần phải bàn. Có thể đào tạo tới một họa tiên, sư phụ nàng vẽ kém sao được ?

Thế mà bây giờ, sư phụ nàng lại vẽ không ra một khung cảnh. Họa tiên nàng nhìn tờ giấy trên tay cũng chưa nghĩ ra thứ gì chỉ là thu hồi nó lại.

Đã không nghĩ ra được vậy liền tìm sư phụ hỏi cho ra đi. Làm ra quyết đinh, họa tiên liền động thân.

Họa tiên rời đi không lâu các bức họa cũng lan truyền ra bên ngoài. Họa tiên sư phụ không lẽ được cũng chỉ lặng lẽ vứt xuống mà thôi, lại không có vò nát hay xé rách đi. Cũng vì thế mà các bức họa này tới tay người khác liền nhanh chóng lan truyền đi.

Dù bức họa này không vừa mắt họa tiên sư phụ nhưng họa tiên sư phụ tầm mắt đã ở đẳng cấp nào a? Chính là như thế nên khi bức họa rơi vào tay phàm nhân lại trở thành một sự quý giá không đo được bằng vật chất.

Bức họa danh tiếng cứ thế lan dần, toàn bộ Đại Nam Hoàng Triều lại chỉ vì mấy bức họa lại liên tục dậy sóng. Đến mức những thế lực khác qua tìm hiểu cũng tò mò về bức họa này.

Trần Tân thân làm một nước chủ nhân đương nhiên cũng sẽ thu được bức họa về tay. Chỉ là hắn không ngờ tới, người trong bức họa lại giống như Tiểu Vân đến thế. Dù dung mạo chưa được hoàn toàn vẽ ra hoàn mỹ nhưng thân hình và khí chất lại chẳng sai đi đâu được.

Trần Tân xuất quan lần này cũng không phải là vì một chuyện bức họa như này đơn giản. Lần này xuất quan cũng có ảnh hưởng tới hoàng triều an nguy.

Vốn là phi thăng lên đầy điều kiện tu luyện tốt, kèm theo được bảo hộ mười năm thời gian. Mười năm thời gian đủ để thay đổi rất nhiều thứ cũng đủ để nhân tài trong hoàng triều có thể trưởng thành.

Nhưng mà cũng không có được như vậy yên ổn phát triển lại gặp cái khác trở ngại. Đó đương nhiên là bị thế lực khác nhắm tới. Không chỉ nhắm tới đơn giản, thế lực này đã xuất quân tiến đánh hoàng triều. Dù chỉ mới đánh một trận với thành trì ngoài cùng nhưng vấn đề vẫn đẩy lên cực kỳ nghiêm trọng.

Thiên Linh Giới nào có đơn giản như vậy. Cũng không phải như võ giả thế giới trước có quân này xâm lược quân kia kéo dài hàng chục năm như vậy. Thiên Linh Giới một khi đã tiến đánh khẳng định có ý nghĩ thôn tính nhanh chóng.

Mà Đại Nam Hoàng Triều mới phi thăng gần đây bước lên thế giới này trở thành mục tiêu cũng là điều khó tránh được.

Trần Tân qua tìm hiểu cũng là rõ ràng Thiên Linh Giới tu luyện ra sao. Thiên Linh Giới không đơn giản như võ giả thế giới, Thiên Linh Giới chính là thế giới tu tiên. Mặc dù gọi là tu tiên nhưng vẫn có nhiều con đường khác nhau.

Bước đệm ban đầu đều là giống nhau, từ tu luyện võ học bắt đầu đi lên. Nhưng đấy chỉ là với người bình thường hoặc thế giới nhỏ bé như võ giả thế giới lên thì mới như vậy thôi. Ở Thiên Linh Giới lại khác, giống như Thiên Linh Giới đại gia tộc hay là Thiên Linh Giới đại tông môn thường sẽ xuất hiện thứ gọi là người có linh căn.

Người có linh căn tu luyện tu tiên con đường cũng không như Trần Tân bọn người vất vả. Người có linh căn liền không mất nhiều năm trời tu luyện thân thể võ học mà có thể trực tiếp tu tiên. Chính là như thế Thiên Linh Giới anh tài mới cực kỳ đông đảo, mà anh tài đều là thế hệ trẻ tuổi.

Trần Tân có thể là tông sư chi cảnh ở võ giả thế giới, cao cao tại thượng phía trên. Nhưng lên đây gặp tới một đứa trẻ miệng hôi sữa bốn năm tuổi có linh căn vẫn là không địch nổi. Đây chính là sự khác biệt của võ giả thế giới và tu tiên thế giới. Cũng là sự khác biệt tư chất giữa người có linh căn và người bình thường.

Cũng chính là như thế nên khi ngươi chỉ mang linh căn hạng bét nhìn lên thì kém nhiều người nhưng nhìn xuống cũng là nhiều người chả bằng ngươi. Thế nên đây mới là vấn đề Trần Tân lo lắng. Dù sao thế lực kia theo hắn tìm hiểu, đó chính là có tiên gia người tọa trấn.

Lại nói về con đường tu luyện ở thế giới này một chút. Gọi là tu tiên thế giới nhưng có nhiều con đường tu luyện đó là vì ngoài tu tiên còn có tu ma, tu phật và tu yêu.

Tu tiên liền quá quen thuộc, đương nhiên đắc đạo thành tiên trường sinh bất tử.

Tu ma mục đích trường sinh cũng là rõ ràng nhưng tu luyện theo con đường tàn bạo hơn, tà ác hơn.

Tu phật liền chính là lấy từ bi độ lượng, độ người, lấy đức phục người. Người không phục liền chết!

Tu yêu chính là con đường riêng của yêu tộc mà thôi.

Nếu thế lực đánh Đại Nam Hoàng Triều theo tu tiên liền có thể dễ nói. Nhưng mà thế lực này lại theo con đường tu ma, mà tu ma vốn là không kiêng nể gì, chém giết tắm trong máu đều có cả. Điều này mới thật sự là khiến hắn lo lắng nhất.