Chương 120: Họa Tiên

Lục Du Du nàng đi vào trong nhà liền đã thấy Tiểu Vân bước ra. Ban nãy một gọi kia đã đánh động đến hắn, đến cấp độ này dù chỉ là tiếng thì thầm Tiểu Vân vẫn có thể nghe rõ. Chỉ là hắn liền biết Lục Du Du sẽ ra mở cổng mới chưa vội ra mà thôi. Như chờ đúng thời điểm Tiểu Vân bước ra cũng liền là lúc Lục Du Du đi vào.

Hai người chạm mặt Lục Du Du nàng liền nhanh chóng nói : “Công tử, bên ngoài đến hai vị nữ tử nói là người quen cũ.”

Nghe được Lục Du Du chuyển lại lời Tiểu Vân hắn cũng liền gật đầu đáp : “Ta ra xem một chút.”

Dứt lời, cả Tiểu Vân và Lục Du Du cùng đi ra bên ngoài. Tiểu Vân hắn vừa đi ra khỏi nhà lớn liền đã thấy người đứng trước cổng là ai. Nguyên lai là nàng a. Thật không ngờ đến cố nhân vô tình gặp ở võ giả thế giới đến bây giờ lên thế giới này vẫn còn có cơ hội gặp lại. Còn ai khác ngoài Kim Như Ngọc.

Tiểu Vân hắn vẫn như cũ nhớ được khi gặp Kim Như Ngọc tình huống ra sao và những lời khi đó nàng nói. Vốn dĩ khi đó hắn còn cho rằng Kim Như Ngọc chính là một nữ tử bị ngộ truyện tiên hiệp nhưng mà khi lên đến thế giới này Tiểu Vân hắn liền biết, Kim Như Ngọc chính là một tu tiên giả. Mà hoàn cảnh của nàng có lẽ như mấy bộ tu tiên từng nói có vài điểm tương đồng, bị phế tu vi và bị truy sát.

Tiểu Vân hắn nhìn đến Kim Như Ngọc hồi tưởng vài giây thời gian xong liền mỉm cười bước ra. Cố nhân gặp nhau cũng là một cái duyên a.

Kim Như Ngọc nhìn đến Tiểu Vân vẫn như cũ dáng vẻ chỉ là mị lực của vị này hình như so với lần trước nàng gặp muốn tăng lên nhiều lần a ?

“Công tử phong thái chỉ nhìn một lần đã khiến người ta khó quên.”

Nghe Kim Như Ngọc nói Tiểu Vân hắn chỉ mỉm cười đáp : “Như Ngọc cô nương và vị đằng sau trước tiến vào a.”

Gặp lại cố nhân muốn hàn huyên chuyện cũ trước tiên cứ vào tiểu viện trước a. Kim Như Ngọc và vị đằng sau tiến vào thì bên trong Lục Du Du nàng đã pha xong trà. Nhìn đến Lục Du Du hai người càng như thêm rất nhiều hứng thú. Niên kỷ không quá lớn nhưng đã Trúc cơ hậu kỳ, tư chất này dù đặt ở đâu cũng được xưng kinh khủng. Thế nhưng mà vị tiểu cô nương này từ khi hai nàng đến lại ngoan ngoãn làm một thị nữ cho người kia không có biểu cảm chê trách gì.

Tiểu Vân hắn ngay sau cũng liền tiến vào. Trên bàn, Kim Như Ngọc và vị cô nương kia ngồi ở một bên đối diện liền là Tiểu Vân và Lục Du Du cùng ngồi.

“Vị đây là…?” Kim Như Ngọc nhìn Lục Du Du liền tò mò hỏi. Ban nãy vì thông tri Tiểu Vân một tiếng hai người cũng chưa biết nhau thân phận, tên tuổi ra sao a.

Tiểu Vân hắn nhìn Lục Du Du liền mỉm cười nói : “Nàng là ta bằng hữu đồ đệ.”

Nghe đến thân phận này hai người cũng chỉ gật đầu. Kim Như Ngọc thì không nói, Tiểu Vân chỗ kinh khủng nàng đã biết được một chút xíu nhưng mà vị bên cạnh lại không biết chút nào. Nàng chỉ theo sư tôn mệnh lệnh đến Thăng Tiên đỉnh vô tình gặp Kim Như Ngọc liền cùng đường đi lên mà thôi.

Nhưng khi nghe đến Lục Du Du thân phận này vị kia không thể không cảm thán một chút. Có thể dạy dỗ một người niên kỷ còn trẻ mà thành tựu chạm đến bậc này xem ra bằng hữu của vị ngồi đây cũng không tầm thường. Mà có thể kết giao được những người như thế xem ra vị ngồi đây hẳn có chút không đơn giản như bề ngoài này a.

Vừa nghĩ vị này vừa quan sát đến Tiểu Vân. Nếu nàng quan sát đến những người khác nàng liền sẽ biết một chút gì đó. Như quan sát đến tiểu bối sẽ cảm nhận khác, tiền bối sẽ cảm nhận khác. Nhưng mà quan sát vào vị đang ngồi đây thì nữ tử này chỉ cảm giác như một tầng mê vụ tràn đầy thần bí. Thần bí này không chỉ ấn giấu bình thường mà còn như ẩn giấu đi một thứ rất đáng sợ.

“Vị đây là ai a ?” Tiểu Vân ánh mắt nhìn qua nữ tử đi cùng Kim Như Ngọc đúng lúc nàng đang quan sát Tiểu Vân khiến nàng có chút giật mình co giụt lại ánh mắt. Để xóa tan bầu không khí Tiểu Vân hắn liền lên tiếng hỏi.

Kim Như Ngọc vốn đang cảm nhận linh khí xung quanh nghe Tiểu Vân hỏi liền lập tức trả lời : “Đây là bằng hữu ta quen biết từ trước khi xuống võ giả thế giới.”

Nghe đến đây Tiểu Vân hắn hơi hơi gật đầu. Kim Như Ngọc nàng lại nói tiếp : “Ta có thể chỉ là vô danh ở thế giới này nhưng nàng lại khác.”

Nói đến đây Kim Như Ngọc bất giác đã khiến Tiểu Vân và Lục Du Du đôi mắt cùng sáng. Lục Du Du thậm chí còn ồ lên thành tiếng. Còn nữ tử kia được Kim Như Ngọc giới thiệu như vậy khóe miệng có chút như muốn mỉm cười lên nhưng đang cố nhịn xuống. Không thể không nói những lời nâng lên mây này nàng thường được nghe nhưng mà phát ra từ chính bằng hữu của mình lại có cảm giác nâng nâng hơn bao giờ hết.

“Ở tu tiên giới, nàng cực kỳ nổi danh. Người đời gọi nàng hai chữ “Họa Tiên.””

Nghe được danh tự này Lục Du Du như phát hiện ra điều gì liền tại chỗ nghĩ nghĩ chỉ có Tiểu Vân hắn rơi vào suy đắm. Thật ra mà nói chính là hắn không biết. Tu tiên giới bao nhiêu thế lực, bao nhiêu người hắn cũng chỉ mới biết một chút. Họa Tiên gì gì đó hắn chưa từng nghe qua một lần. Như trong tu tiên truyện hắn liền biết một hai.

Như đã được mệnh danh Họa Tiên người này khả năng vẽ sẽ là đỉnh tiêm đi. Tiểu Vân nghĩ đến đây ánh mắt chợt sáng nhìn về Họa Tiên. Hắn trong lúc rảnh rổi cũng là có học vẽ một hai, mà bây giờ gặp được Họa Tiên không khác gì học sinh gặp được giáo sư muốn nhờ chấm bài trước vậy. Tiểu Vân hắn đang suy nghĩ có hay không đưa nàng xem thử hắn vẽ một bức ?

Họa Tiên lại không để ý Tiểu Vân và Lục Du Du ánh mắt, ánh mắt ngưỡng mộ a nàng đã quen. Vốn tưởng vị này kinh khủng bậc nào, nghe Kim Như Ngọc nói nàng còn tưởng sẽ là một vị Hoàng Giả ẩn thế đây. Nhưng mà vẫn chỉ có như vậy, khi nghe nàng danh xưng còn không phải lấy cặp mắt ngưỡng mộ nhìn ?

Ngoài tiểu viện rách nát này có linh khí dày đặc Họa Tiên nàng lại không thấy nơi đây có một cái gì tốt. Thậm chí đến chén trà rót ra nàng cũng ngại ngùng uống. Linh khí dày đặc này đúng là tốt thật nhưng chỉ dựa vào như vậy nói người này kinh khủng ? Kim Như Ngọc phán đoán từ bao giờ lại yếu ớt như vậy ?