Chương 119: Cố nhân

Tiểu Vân một động lần ra tay kia không chỉ khiến Thanh Tiên, Y Tiên và Lục Du Du gấp còn khiến Thiên Mị nàng gấp theo. Thiên Mị nàng vốn chưa từng nghĩ ngày nàng sẽ trở về Hồ tộc sẽ đến sớm như vậy nhưng mà nàng cảm giác bây giờ chính là thời khắc đó. Thời gian một tháng nàng chỉ điểm cho Lục Du Du xong liền cũng là lúc thế lực của Thanh Tiên và Y Tiên dọn tới ổn thỏa. Bây giờ chính là thời gian nàng trở về Hồ Tộc đòi lại tất cả.

Thiên Mị nàng trở về vừa lấy lại di vật của mẫu thân vừa đòi lại công bằng năm xưa. Nàng cảnh giới cũng chưa có tiến thêm chỉ dừng chân ở Phản Hư cảnh, cũng không phải nàng tư chất kém hơn Thanh Tiên và Y Tiên mà yêu tộc tu luyện khác biệt. Từ Luyện Khí đột phá đến Phản Hư cảnh liền có thể như người bình thường tu luyện nhưng mà muốn đột phá lên Hóa Thần chính là phải trải qua một lần độ kiếp. Mà Thiên Mị nàng vẫn chưa nắm chắc độ kiếp này liền chưa dám đột phá.

Di vật mẫu thân nàng để lại cũng để trợ giúp nàng vượt qua độ kiếp, trở về Hồ tộc chính là bắt buộc. Mà trở về Hồ tộc sẽ còn khiến nàng giúp công tử kế hoạch tiến nhanh hơn một lần.

Trước khi rời đi Thanh Tiên và Y Tiên giảng lại cho Lục Du Du một lượt mới cùng Thiên Mị cáo biệt Tiểu Vân rời đi.

Nhìn ba người rời đi Lục Du Du ánh mắt một sáng, Tiểu Vân có thể không rõ ba nữ lần này vì sao rời đi nhưng mà nàng lại biết. Ba người rời đi không làm gì khác chính là để đòi lại công bằng ở yêu tộc cũng như là thanh toán nợ cũ. Đây cũng là mong muốn và việc nàng muốn làm, sẽ có một ngày nàng giống như Thiên Mị trở về lại tộc đòi lại toàn bộ.

Ba nữ lần này đi không mục đích gì khác chính là đòi nợ và cầm yêu tộc một đầu. Ba nữ lần này lên đường cũng không có sử dụng tên như ở tiểu viện của Tiểu Vân. Ở tiểu viện ba nàng liền dùng tên thật nhưng mà ra ngoài các nàng liền sử dụng thứ gọi là Đạo Hào.

Chạm đến Phản Hư cảnh liền đã chạm đến Đạo cấp độ, chạm đến cảnh giới đó liền có thể dụng Đạo Hào. Như ở những cảnh giới trước ra ngoài liền xưng tên nhưng mà lên đến Phản Hư liền sử dụng Đạo Hào thay thế. Giống như Huyết Ma, Huyết Ma hai chữ này chính là Đạo Hào còn tên thật lại là Thiên Anh.

Bây giờ Thiên Mị nàng liền lấy Đạo Hào của mình chính là Hồ Ma. Người khác không biết nhưng nàng lại rõ tình hình của Hồ tộc hơn bao ai hết, mẫu thân nàng bị giết, nàng bị đánh đuổi khỏi Hồ tộc nhưng mà kẻ thù lớn nhất lại có thể bình an sống sót. Không chỉ như thế hắn còn được hưởng hoàn cảnh tu luyện tốt nhất là Hồ tộc số một bồi dưỡng hạt giống được nâng như nâng trứng. Đương nhiên hưởng như thế thì tư chất chắc chắn không thể kém được mà tốc độ tu luyện càng không phải bàn cãi đã là Phản Hư cảnh. Mà người đó Đạo Hào chính là Hồ Tiên.

Nếu so về cảnh giới nếu không được giúp đỡ của Tiểu Vân Thiên Mị nàng sẽ chẳng thể đuổi kịp được nhưng mà giờ đã khác. Nàng đã chạm tới Phản Hư cũng liền trở về Hồ tộc, hai bên đối lập người kia lấy tên Hồ Tiên thì nàng sẽ nhập ma làm Hồ Ma.

Thanh Tiên và Y Tiên hai người cũng có Đạo Hào của mình. Y Tiên nàng là Tông Chủ của Thiên Hoa Tông liền dùng tông môn của mình làm Đạo Hào, đạo hào của nàng chính là hai chữ Thiên Hoa.

Thanh Tiên nàng thì khác một chút. Nàng đơn giản lấy đạo hòa bình thường hai chữ Thanh Nguyệt, đạo hào của nàng chỉ đơn giản che đi tên thật mà thôi.

Ba người rời đi tiểu viện như thiếu đi bớt tiếng nói, Lục Du Du nha đầu này thì luôn cặm cụi tu luyện mặc kệ ngày đêm. Tiểu Vân hắn cũng không quản tới, dù sao tu luyện này hắn cũng không rõ ràng. Hắn việc làm đơn giản liền là nấu ăn cùng nàng ăn uống mà thôi. Thời gian trôi qua có vài ngày, một ngày này tiểu viện lại có người tới.

Tiểu viện cánh cửa bỗng vang lên tiếng gõ kèm theo tiếng của một nữ tử truyền đến.

“Công tử, ta đến thăm người.” Thanh âm có chút quen thuộc nhưng lại có chút lạ lẫm. Nếu như là Tiểu Điệp đến chắc chắn sẽ tự tiện mở cửa vào chứ còn lâu mới như vậy. Như ba nữ thì càng không thể, dù sao ba nàng trước khi đi đã từng nói sẽ có nửa tháng đến một tháng mới trở về không thể nhanh như vậy liền đã trở về được. Mà ba nàng đã coi tiểu viện chính là mình ngôi nhà nào có như vậy gõ cửa nữa.

Như thế người đến liền là một người khác mà có cùng công tử quen biết. Lục Du Du bộ não nhanh như chớp đã phán đoán ra. Nàng ngay lập tức dừng lại tu luyện đi đến cánh cổng tiểu viện mở ra.

Cánh cổng tiểu viện vừa mở ra Lục Du Du nàng liền phải ngay lập tức chặn họng không thốt ra một chữ “a”. Nàng ngạc nhiên ở đây cũng không phải do người trước mặt có gì khác thường mà người trước mặt dung mạo lại cực kỳ hoàn mỹ đến cực điểm. Mà người đến không phải một người mà lại là hai đại mỹ nữ.

Công tử a công tử, ngươi có bậc nào đào hoa và mị lực tại sao mỗi lần đến nhà lại đều là mỹ nữ a. Không kể Tiểu Điệp là muội muội thì ba nữ ở đây hay Lục Du Du chính nàng cũng đều được xếp vào mỹ nữ rồi. Thế nhưng mà hai người đến lần này còn mỹ nữ của mỹ nữ a. Người đứng gõ cửa nhan sắc so người sau kém một chút nhưng chính là một chín một người khó phân thua kém nổi.

Chỉ là người đằng sau lại luôn toát ra vẻ cuốn hút đến lạ thường. Nữ tử đằng sau ngũ quan xinh xắn, trên người toát ra loại khí chất động rung đến người nhìn. Nhìn nàng liền sẽ thấy được cảm giác cái gì gọi là tiên giáng trần.

Nhìn Lục Du Du si mê ánh mắt nữ tử gõ cổng có chút khó hiểu vội hỏi : “Tiểu cô nương, vị công tử ở đây đâu a ?”

Kim Như Ngọc nàng nhìn Lục Du Du niên kỷ còn thấp cảnh giới cũng chỉ mới Trúc Cơ cảnh giới so với nàng cái gì cũng nhỏ liền gọi tiểu cô nương không sai a. Mà lần trước nàng đến đây chưa từng nhìn thấy vị cô nương này nhưng mà bây giờ ra mở cổng lại là người này ? Khó nói trong mấy tháng công tử kia đã tìm được ý chung nhân hoặc là tiểu viện này đổi chủ ?

Nghe đến câu hỏi này Lục Du Du mới như được kéo về thực tại liền trả lời : “Công tử đang ở trong nhà.”

Dù Tiểu Vân bối phận cùng với sư tôn của nàng nhưng mà xưng hô vẫn chỉ gọi lấy hai chữ công tử. Đơn giản nhất lí do chính là Tiểu Vân dung mạo, còn lí do thứ hai liền do sư tôn bảo nàng liền nghe không dám cãi lại. Mà xưng hô Công Tử cũng liền thuận miệng a, như gặp người trẻ gọi hai tiếng tiền bối liền ngượng miệng khó gọi a.

Nghe được cách này xưng hô Kim Như Ngọc liền yên tâm, công tử chưa có ý chung nhân liền tốt. Nhưng mà suy nghĩ đó liền chỉ thoáng qua nàng liền nhìn Lục Du Du nói : “Ta cùng công tử là bạn cũ quen phiền ngươi nói một tiếng.”

Lục Du Du nàng liền gật gật đầu giữ cánh cổng vẫn mở đi tiến vào bên trong. Chưa có công tử cho phép mà nàng cũng không có cùng hai người này quen biết liền không thể mời hai người này tiến vào trong được, chính là như thế liền cùng công tử thông tri một tiếng mới quyết định.

Kim Như Ngọc nàng thì không sao nhưng mà nữ tử đằng sau lại như có chút khó chịu. Nàng từ khi thành danh chưa có lần nào phải đứng ngoài cổng chờ người khác cho phép cả. Mỗi lần đi đến ít nhất cũng là người ta đưa thiệp mời không thì là nàng xưng ra tên liền được trải thảm đỏ đón chào nhưng mà lần này lại khác. Lần này nàng lại bị bắt đứng ngoài chờ.

Nếu không phải sư tôn mệnh lệnh khó cãi nàng đã lập tức trở về rồi a.