Chương 7: Dọa sợ

Lúc này, cả nhóm bốn tên luân hồi giả sau khi bàn bạc xong thì liền chia nhau thành hai đội đi tìm Trường Vĩnh.

Tên Hàn Thần và Hạ Dung thành một cặp, còn lại là tên đội trưởng và gã Triệu Hổ.

"Chủ Thần cho chúng ta thời gian ba ngày, nhất thiết phải tìm cho ra mục tiêu, sau hai ngày nếu không có tin tức thì quay lại tại đây." Tên đội trưởng khàn giọng bảo, sau đó liền nhảy thẳng từ trên tòa cao ốc chọc trời xuống, những zombie bên dưới ngay lập tức bị va chạm của hắn nhào thành thịt nát, khói bay mù mịt, lộ ra một cái hố sâu hơn hai mét.

Triệu Hổ sắc mặt âm trầm không biết nghĩ gì, hơi chần chờ một chút thì sau lưng hắn mọc ra đôi cánh dơi rồi đuổi theo.

Hàn Thần thấy vậy cũng nhún vai, hắn cùng Hạ Dung cũng liền cùng nhau rời đi.

---

Trường Vĩnh hơi kinh ngạc, trừ tên cầm đầu vừa thể hiện chút phong thanh ra thì ba tên còn lại trông có vẻ e dè với sức mạnh gã đó, theo hắn đoán thì chiến lực của cả đội này cũng chỉ đến thế.

Nhìn vào lực khống chế của tên kia khi nhảy thẳng tiếp đất, đập vào mắt thì trông có vẻ mạnh mẽ tàn phá, nhưng đối với Trường Vĩnh thì còn kém lắm, hắn đã có thể tự do thu phóng sức mạnh tùy ý, đảm bảo khi tiếp đất sẽ chẳng đập ra một hố to như vậy, cùng lắm là tản ra một luồng khí kình như làn gió nhẹ xung quanh thôi.

Tất nhiên cũng không loại trừ tên kia đơn thuần muốn trang bức, Trường Vĩnh cũng không dám khinh thị, dù sao trào lưu giả heo ăn thịt hổ hắn thấy rất nhiều.

"Tất nhiên, quan sát trước đã xem bọn hắn muốn làm trò gì ở đây, dù sao ta cũng có thể tùy ý trở về, có nguy hiểm gì cũng có đường lui." Trường Vĩnh híp mắt, liếc nhìn phương hướng của tên Hàn Thần và Hạ Dung sau đó đuổi theo.

Từ lúc hắn đi theo sau cả hai, liền nhìn thấy tên Hàn Thần không ngừng thả ra sức mạnh, một khi có zombie tiếp cận thì hắn dùng tay tùy ý phất phất vài cái liền có đại lượng zombie bị chấn nát, Hạ Dung thì lạnh lùng đi song song, lười ra tay. Tên Hàn Thần nhìn hệt như bảo tiêu của nàng.

Hàn Thần liếc nhìn Hạ Dung rồi bảo:"Mau dùng tinh thần lực phong tỏa xung quanh đi, bình thường nơi chúng ta xuất hiện khi được Chủ Thần đưa vào sẽ gần với mục tiêu nhiệm vụ, tên Trường Vĩnh kia chắc cũng ở gần đây, nhanh nhanh giết hắn rồi còn về nữa, thế giới này chả còn gì để giải trí, quá chán." Hàn Thần ra vẻ ngáp ngủ rồi thúc giục Hạ Dung.

Nàng ta không nói gì nhưng cũng bắt đầu nhắm mắt lại, trong vài giây liền mở mắt ra, nghiêm trọng quát:"Tên chuột nhắt theo sau mau cút ra đây."

Trường Vĩnh nghe vậy liền bất ngờ nhưng cũng chỉ cười nhẹ, bước ra từ chỗ tối, thích thú nói:"Chà, có vẻ như các ngươi cũng có chút năng lực."

Hàn Thần thấy vậy liền sắc mặt đại biến, hiển nhiên việc bị tên Trường Vĩnh này bám đuôi mà không hay biết khiến cho hắn có thể khó tin, dù sao đối với một tên lính mới, chưa hoàn thành nhiệm vụ đầu thì sẽ chẳng có thể nhận được cường hóa gì cả, theo sáo lộ thì chắc chắn là người bình thường mới đúng. nhưng rất nhanh hắn liền động thủ, chớp mắt liền xuất hiện phía sau Trường Vĩnh, một chưởng phá không mà đến.

"Ha ha, mặc cho âm mưu tiểu xảo gì, trước mặt thực lực tuyệt đối, ngươi chỉ là con kiến hôi mà thôi." Hàn Thần cười lạnh nói, nhưng sau đó liền hoảng sợ, hắn phát hiện thế mà công kích hắn đã đánh vào người Trường Vĩnh nhưng tên đó chả bị thương tích gì cả, chỉ có chiếc áo thun hơi phập phồng mà thôi.

"Ngươi, ngươi làm sao mà làm được, con mẹ nó Chủ Thần quả nhiên không bao giờ cho ta dễ thở mà." Hàn Thần mau chóng kéo xa khoảng cách, đứng từ xa run run chỉ tay nói, sau đó hắn liền nhìn sang một bên, phát hiện nữ nhân Hạ Dung kia đã biến mất, vừa giận vừa sợ:"Tiện nhân, ra vẻ lạnh lùng thanh cao nhưng không ngờ gặp chuyện thì như chó nhà có tang cụp đuôi chạy nhanh lắm."

Trường Vĩnh cũng kinh ngạc, hắn khi đùa giỡn với tên này thì vẫn phân tâm ra hơi chú ý đến nàng ta, nhưng bỗng chốc nàng ta liền biến mất, hệt như kiểu dịch chuyển tức thời hay thuấn di vậy, khiến hắn có chút trở tay không kịp.

Rất nhanh hắn liền bức tốc lại trước người Hàn Thần, một quyền với phong uy dũng mãnh phóng ra, tên Hàn Thần chỉ còn cách lấy hai tay chống đỡ, nhưng hiển nhiên là vô dụng, cả người hắn bị đánh văng xa mấy trăm mét, xuyên thủng qua rất nhiều tòa nhà. Mỗi tòa nhà bị hắn đập xuyên qua rất nhanh cũng sụp đổ dần, cảnh tượng nhìn dọa người.

Chỉ thấy Hàn Thần, lúc này quần áo rách rưới, máu me từ miệng tràn ra, thân thể hắn xương cốt bị nát vụn, thỉnh thoảng ho khan phun ra cả đống nội tạng nát.

"Ngươi...Ngươi...!" Hàn Thần hô hấp khó khăn, lấy trong người một viên đan dược ra rồi uống vào, sau đó cố gắng gượng dậy nhưng bất thành.

Trường Vĩnh đạp chân lên đầu hắn, lạnh lùng hỏi:"Các ngươi là đến từ Chủ Thần, vậy so với Vô Hạn Ác Mộng Không Gian thì thế lực nào mạnh hơn." Vừa nói hắn càng dùng sức chân, tên Hàn Thần hoảng sợ khóc lóc cầu xin tha chết, run rẩy hở môi nói:"Chủ...Chủ Thần đương nhiên mạnh hơn, hắn đang chuẩn bị thôn phệ Vô Hạn Ác Mộng không gian, bọn ta đến đây vốn dĩ để giết ngươi hoàn thành nhiệm vụ."

"Vậy sao?" Trường Vĩnh nhíu mài nói.

Hàn Thần dường như không chịu nổi nữa, giải thích nói:"Không! Không! Ta làm sao mà làm hao được một sợi lông của ngươi, van cầu ngươi tha ta, ta không làm nhiệm vụ này cũng được, dù sao chỉ bị trừ chút điểm."

Trường Vĩnh hững hờ nhấc chân lên, Hàn Thần cảm thấy đầu nhẹ nhõm, nghĩ rằng bản thân được tha mạng nên vui vẻ thở phào, nhưng bỗng nhiên chân của Trường Vĩnh nháy mắt đạp mạnh, đầu của hắn liền như quả dưa hấu vỡ toang ra, máu phún khắp giày của Trường Vĩnh, đáng thương Hàn Thần cũng không biết chuyện gì xảy ra liền chết.

---

Ở một khu rừng ngoại ô cách thành phố đô thị ban nãy không xa, Hạ Dung trong nháy mắt xuất hiện ở đây.

"Chết tiệt! Không ngờ mục tiêu vậy mà quá lợi hại, nếu không có Thuấn Di Phù hối đoái được từ Chủ Thần lúc trước, thì ta đã..."

"Chết phải không?" Một âm thanh mỉa mai vang lên, Hạ Dung trong nháy mắt sắc mặt đại biến, quay người lại, phát hiện người nọ là ai liền thở phào, sau đó cằn nhằn bảo:"Triệu Hổ, không phải nói chia nhau ra sao, ngươi lại đây làm gì, vết thương trên tay ngươi là thế nào, ta không nghĩ là ngươi sẽ chạy thoát được Trường Vĩnh nếu bị hắn bắt được."

Người đến là Triệu Hổ, bản thân hắn lúc này khá chật vật, cánh tay chảy xuôi một dòng huyết, nhìn có lẽ đã phế đi cả tay.

Gương mặt của hắn hơi dữ tợn, rống giận nói:"Tên khốn Chu Phong dám sỉ nhục ta, nhân lúc hắn bị các ngươi và Trường Vĩnh làm phân tâm, ta đã đánh lén hắn và thành công ha ha."

Hạ Dung nghe vậy liền hãi nhiên, chỉ tay vào hắn nói:"Ngươi bị điên à, thế giới này chỉ có hai chúng ta thì làm sao mà giết được tên Trường Vĩnh kia chứ, điểm của chúng ta không đủ để gánh chịu thất bại lần này, ngươi hại chết chúng ta rồi, ta vốn nghĩ ngươi là một người biết nhịn nhục, nhưng không ngờ chỉ là mãng phu, phế vật ngu ngốc." Càng nói nàng ta càng tức giận, vẻ mặt lạnh lùng không thể bảo trụ được nữa.

Triệu Hổ thờ ơ nghe nàng ta phát tiết, thấy thời điểm thích hợp liền quát lên:"Đủ rồi!"

Sau đó hắn liền dùng tay còn lại, ra hiệu cho một thân ảnh khác từ từ đi ra, hiển nhiên đó là tên đội trưởng Chu Phong, tên kia nhìn qua đầy tử khí, sắt mặt u ám vô thần, nhìn vào có chút hỗn loạn bất ổn.

Hạ Dung thấy vậy liền kinh hãi:"Chu Phong...ngươi còn sống? Không đúng, đây chỉ là tử thi, Triệu Hổ ngươi lại đem hắn luyện thành thi khôi."

Triệu Hổ cười gằng bảo:"Vốn ta cũng không ngu gì tự giảm sức chiến đấu bên ta để đi vào tử lộ, nhưng tất nhiên tên Trường Vĩnh kia quá mạnh, cùng với đó tên ngốc Chu Phong này cả gan sỉ nhục ta, ta liền giết hắn để luyện thi khôi, dù sao bí pháp này có thể tăng cường thi khôi mạnh gấp năm lần so với bản tôn lúc còn sống, không hề đau đớn khi chiến đấu, rất thích hợp để diệt sát Trường Vĩnh kia."

Hạ Dung nghe vậy liền bừng tỉnh, cũng không có nói gì, dù sao tên Chu Phong kia chết cũng tốt, bọn hắn đã chướng mắt hắn từ lâu, nhưng e ngại thực lực của tên đó nên cũng không tiện nói gì nhiều, bây giờ chết cũng đã chết, xem như hả giận.

Tiếp đến nàng trầm ngâm bảo:"Thế nhưng ngươi có chắc là giết được tên Trường Vĩnh không?"

"Ta cũng không biết, tên Chu Phong khi còn sống thì thân thể của hắn đã mạnh ngang những tu sĩ Trúc Cơ bên hệ thống tu luyện kia, bây giờ bị ta luyện thành thi khôi, có thể nói, dưới Kim Đan liền vô địch." Triệu Hổ nói, dù sao chuyện cũng đã đi đến đây, không còn gì để mất nữa, chỉ có thể liều mạng. Hạ Dung nghe vậy cũng liền cắn răng gật đầu, không khí xung quanh trở nên đè nén.