Trường Vĩnh sau khi có được vũ khí liền nghĩ đến cách thức sinh tồn trong một năm tới ở đây, tại thế giới zombie ngập đầy nguy hiểm thế này thì lương thực hay chỗ trú ẩn đều là hai thứ yếu giúp con người sinh tồn lâu dài, mà bản thân hắn muốn có được cả hai thứ trên trong thời gian ngắn chỉ còn vẻn vẹn tính theo giờ đồng hồ, thì chỉ có thể...cướp.
"Xét đến tình hình hiện tại, ta chưa thể đối đầu với vũ khí nóng của thế giới này được, nghĩ đến chuyện cướp ngân hàng...thôi, quá gây chú ý, xem như cướp thành công cũng chưa chắc sử dụng được số tiền đó." Trường Vĩnh thở dài nghĩ. Lúc này người xung quanh đã tản ra khắp nơi, đứng nói chỉ chỏ hắn, điều này làm hắn nhíu mày, khi nhìn lại thanh kiếm mình cầm trên tay thì hắn mới hiểu ra, thế giới này nhìn qua trị an yên bình, ít nhất là từ lúc tiến vào thế giới này hắn không nhìn thấy nhiều điều tiêu cực cho lắm ở mặt nổi bên ngoài, việc hắn nghênh ngang đi trên đường mang theo thanh kiếm như thế khiến người qua đường chú ý thì cũng chả có gì lạ.
"Này, anh có thấy tên kia đang cầm kiếm không, không biết là hàng thật hay giả"
"Chắc chắn là giả rồi, chắc là đồ chơi mua về lòe thiên hạ thôi chứ hàng thật làm sao dám đem ra như thế"
"Cũng đúng..."
Tiếng bàn tán vẫn xôn xao không ngớt, Trường Vĩnh cười khổ rồi nhanh chóng rời đi. Trời lúc này đã nhỏ giọt mưa tí tách, Trường Vĩnh liền vội tìm một chỗ cửa hàng gần nhất đến trú mưa, dù sao thân thể này của hắn cũng không như kiếp trước, một khi nhiễm bệnh thì khả năng sống sót ở thế giới này lại càng thấp. Trong lúc chờ mưa tạnh thì Trường Vĩnh suy nghĩ không ngừng, bỗng tiếng nói đột ngột của hai người đàn ông nhìn khoảng ba mươi và năm mươi càng ngày càng đến gần chỗ hắn, hiển nhiên cũng là lại đây tránh mưa.
"Thưa chủ tịch Dương, chúng ta mau chóng đến nơi đó tránh mưa, cuộc hẹn có thể tạm hoãn mà, tiền có thể kiếm lại được nhưng sức khỏe là vô giá". Người đàn ông tầm ba mươi vừa đi vội vừa nói, hiển nhiên là cấp dưới của vị chủ tịch Dương kia. Lão ta nghe thấy thì cũng than thở:"Ài, Tống Trình à, biết là vậy nhưng buổi hẹn này có liên quan đến hạng mục đầu tư phát triển cơ sở hạ tầng của doanh nghiệp nước ngoài, lợi nhuận kiếm về đâu chỉ hàng trăm triệu đô la, nếu là làm đối phương tức giận thì chúng ta xem như bỏ qua một cơ hội tốt." Lão càng nói càng tiếc hận nhưng chỉ đành nghe lời người đàn ông tên Tống Trình kia đi đến chỗ Trường Vĩnh để trú mưa khi nhận thấy mưa dần nặng hạt.
Đến khi cả hai đi trước cửa hàng thì mới chú ý đến Trường Vĩnh, nhìn trong tay hắn đang cầm kiếm thì cả hai hơi chấn kinh, ông chủ tịch Dương ghé vào tai tên Tống Trình nói nhỏ:"Tống Trình à tên đó nhìn có vẻ như giang hồ đao kiếm, chúng ta ở đây không ổn". Tên cấp dưới chưa kịp đáp lời thì một âm thanh trẻ tuổi vang lên nhẹ nhàng:"À tôi tên Trường Vĩnh các vị cứ ở đây tránh mưa với tôi, tôi không phải dân giang hồ gì đâu, thanh kiếm này chẳng qua là một bảo vật tôi đấu giá được từ những tay chơi đồ cổ thôi, tôi có sở thích sưu tập rất nhiều những thứ như thế này, chúng ta gặp nhau ở đây cũng xem như có duyên, nếu rảnh thì mời hai vị đến nhà tôi tham quan, hoặc có bảo vật gì tốt có thể giới thiệu cho tôi, tôi sẽ cảm tạ rất nhiều." Trường Vĩnh giả vờ ra vẻ cuồng nhiệt, nhiệt tình và hảo ý của hắn cũng khiến cho hai người kia thả lỏng, hắn cũng lười báo tên giả, dù sao hắn dùng tên giả hay thật ở một thế giới không có rễ má gì với hắn cũng chả có ảnh hưởng gì.
Vị chủ tịch Dương và Tống Trình cũng không e ngại nữa, liền an tâm trú mưa, hai bên nói chuyện rất nhiều, tài ăn nói và hiểu biết của Trường Vĩnh cũng khiến vị chủ tịch kia khá bất ngờ và thưởng thức, khi được hỏi về góc nhìn của bản thân đối với dự án mà lão ta đang tham gia, Trường Vĩnh liền đưa ra suy nghĩ khá tổng quát và đưa ra những yếu tố ưu nhược cũng như tiềm năng phát triển của nó, mà mọi thứ nghe rất hợp lí, khiến cho vị chủ tịch này khen ngợi:" À Trường Vĩnh, cậu trẻ tuổi thế này mà có tầm nhìn lớn như vậy, không dấn thân vào làm ăn như chúng tôi thì phải nói là đáng tiếc...không biết cậu có muốn vào làm cho tôi không, tiền lương không thành vấn đề." Trường Vĩnh nghe vậy liền cười híp mắt, trong mắt lóe ra một tia âm độc, hiển nhiên hắn không phải rảnh rỗi ngồi tán chuyện với hai tên này làm gì, chẳng qua khi nghe đến bọn họ có vẻ như rất giàu có, ít nhất là toàn nói chuyện về con số đô la tính bằng triệu, thì chắc chắn việc giải quyết vấn đề thiết yếu của hắn trong nhiệm vụ của Vô Hạn Ác Mộng Thế Giới đưa ra là dư sức.
Tất nhiên hiện tại đã đạt thành mục đích, chỉ cần tìm thời điểm thích hợp uy hiếp lão chủ tịch này để lấy tiền là được, còn việc giết hay không, ha ha, hắn ngay từ đầu không phải người tốt, chỉ cần sống sót, hắn có thể làm bất cứ điều gì, giết ác nhân cũng được, giết người vô tội cũng tốt, hắn đều chẳng mảy may nhíu mày một cái, chỉ cần nhận ra đối phương có tiềm năng trở thành nguy hiểm với hắn thì hắn chẳng ngại giết sạch, đạo lí diệt cỏ tận gốc này hắn hiểu hơn ai hết. Dù sao kiếp trước chính do sự không quyết đoán của hắn đã khiến hắn một vài lần cửu tử nhất sinh. Trường Vĩnh lắc lắc đầu bỏ qua suy nghĩ, rất nhanh hồi phục lại tâm tình liền đáp ứng lão ta. Lão ta nghe vậy liền khoái chí cười ha hả, vỗ vai Trường Vĩnh.
Khi trời hết mưa thì cả ba cùng nhau đến chỗ hẹn làm ăn của chủ tịch Dương, nhờ có sự trợ giúp thỉnh thoảng của Trường Vĩnh mà vị chủ tịch này cơ bản đã thành công kí hợp đồng với bên đối tác, hai bên đều vui mừng và rời đi, vị chủ tịch Dương liền mời Trường Vĩnh đến nhà của lão, hắn cũng chả ngu gì từ chối, hắn biết đây là thời điểm của hắn rồi.
"Khà Khà, Trường Vĩnh, cậu biết không, dự án này một khi hoàn thành thì chúng ta ít nhất thu về hàng trăm triệu đô đã tính thuế, lần này cũng có công của cậu nên cậu có thể được chia vài phần trăm lợi nhuận trong đó, cậu đừng tưởng ít nhé, vài phần trăm thôi đủ để người thường sống phú quý giàu sang cả đời rồi, huống gì đây chỉ mới là bắt đầu của cậu thôi, một khi càng ngày tiến xa ra chắc chắn có thể vượt qua cả tôi đấy không chừng."Lão ta càng nói càng vỗ nhẹ đầu của Trường Vĩnh, như kiểu trưởng bối nhìn hậu bối phát triển mà vui mừng, nhưng điều này càng khiến hắn chán ghét, rất nhanh liền không do dự rút kiếm ra kê lên cổ lão chủ tịch.
Lão ta bất ngờ và kinh hãi không thôi, nhìn ánh mắt lão ta dường như không thể tin được những chuyện đang xảy ra, lão ta lập cập run giọng:"Trường Vĩnh cậu định làm gì, tiền tôi đưa chưa đủ sao? Cậu nên biết đạo lí tham thì thâm, một khi bị tiền tài che mờ mắt thì không còn tương lai đâu, cậu mau bỏ kiếm xuống tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra." Lão càng nói lại càng bớt sợ hơn, còn ra vẻ hận không thể rèn sắt thành thép, Trường Vĩnh nghe vậy liền cứa nhẹ kiếm trước ức hầu lão ta, một tia máu nhàn nhạt dần rỉ xuống, lão ta lúc này kinh hoảng, Trường Vĩnh lạnh lùng thốt ra một câu:"Đưa tài khoản ngân hàng của ngươi ra đây, không đừng trách đao kiếm vô tình, dù sao không lâu trước đó có một tên đã phải tế kiếm của ta rồi, tên đó giờ này xác bị cắt thành hai, chết trong đau đớn mơ hồ, ngươi có muốn như vậy không hả lão già?" Càng nói thì tay hắn càng đè mạnh thanh kiếm, lão ta kinh hãi sợ tung tóe nước mắt nước mũi, liền chỉ tay phía hộc tủ ngay bàn làm việc nói:"đó là thẻ ngân hàng của tôi, mật khẩu là 666666, đó là mật khẩu thật không phải giả." Trường Vĩnh nghe thấy thế lạnh lùng lấy thẻ đến, sau khi kiểm tra đúng mọi thứ liền không chút do dự lấy tay đẩy lão ta ra, vốn lão tưởng là được thả nhưng không ngờ đã bị Trường Vĩnh một kiếm chém bay đầu, cái đầu lăn lóc đầy máu và thân thể đang mất đầu không ngừng co giật, máu phun ra vài giây thì cơ thể mới đổ gục xuống.
Lúc này tên Tống Trình cấp dưới của lão cũng từ từ tiến vào phòng, âm thanh vanh vảnh vang lên:"Hai người bàn chuyện gì mà ồn ào thế, vợ chủ tịch phàn nàn không thể ngủ được..." Âm thanh hắn chưa kéo dài được bao lâu thì cũng xuống địa ngục cùng vị chủ tịch Dương, bị Trường Vĩnh một kiếm đoạt mệnh, tiếp lấy hắn liền lên lầu, tiện tay chém chết bà vợ của lão chủ tịch, xong xuôi mọi chuyện hắn liền hủy thi diệt tích. Con chó Pitbull giữ nhà được cột tại gốc cây ngoài sân vì sủa inh ỏi dữ tợn nên cũng bị hắn tiện tay giải quyết. Hắn cũng có ý định dùng nơi này làm nơi trú ẩn vì lúc nãy khi hắn điều tra xung quanh, liền phát hiện một căn hầm rất kiên cố dưới tòa nhà này, điều này khiến hắn kinh hỉ, chẳng qua việc người giàu có sở hữu một căn hầm thế này cũng chả có gì hiếm, người càng đứng trên cao, càng giàu có thì lại càng sợ chết, họ xây một đường lui thế này để tránh đi những thiên tai hay đại họa trong tương lai, có lẽ nếu không gặp Trường Vĩnh thì cả nhà lão chủ tịch Dương đã có thể an ổn sống trong lúc đại dịch zombie xuất hiện, đáng tiếc là đời không có chữ nếu, hiện tại mọi thứ của lão đều như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cho Trường Vĩnh.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa thì Trường Vĩnh dùng tiền trong thẻ ngân hàng lấy được gọi hàng tấn đủ loại thức ăn hộp và rất nhiều nước uống đóng chai. Một mình hắn dùng máy tính trong nơi đây tra được ở đây lại gần với khu phòng thí nghiệm 102 kia, tại thành phố Z nhưng phải mất mấy tiếng mới đến được, hiện tại hắn chỉ cần ngồi chờ trong căn hầm trú ẩn này thôi, trong một năm tới, khắp nơi đều nguy hiểm, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng, mọi thứ diễn ra quá dễ dàng, Vô Hạn Ác Mộng Thế Giới có lẽ không đơn giản như vậy, hiện tại chưa biết loại zombie trong đây ra sao nên cũng khó nói, hắn lo rằng việc núp trong đây lại có khi trở thành nơi táng thân của hắn. Sau khi thở dài thì hắn cũng tự nghĩ đến Hệ Thống Chư Thiên:"Hiện tại ta đã giết vài người và cả con chó kia nữa nhưng vẫn không có thông báo lên cấp hay điểm thưởng các loại gì cả, mặc niệm trong đầu thì dường như không có tác dụng", nếu không phải hắn tin tưởng vào khả năng nhận thức của mình thì cũng đã cho rằng Hệ Thống Chư Thiên cũng chỉ là ảo giác hắn nghe lầm mà thôi.
"Ài, xem ra cần phải kiểm chứng thêm, những thứ mình giết chỉ là người và sinh vật bình thường, không phải loại zombie hay sinh mạng siêu phàm gì đó nên chắc là không có tác dụng gì, dù sao nếu giết người bình thường mà lên cấp thì quá dễ rồi." Nhìn đồng hồ đếm ngược kịch bản đã hết, Trường Vĩnh trầm ngâm mở ti vi, phía trên đang trực tiếp thuật lại tình hình trước phòng thí nghiệm 102, người xung quanh phóng viên đang chạy tán loạn, nhưng tên phóng viên cũng có vẻ như gan cao tài lớn vẫn nghề nghiệp nói:"Không biết vì lí do gì mà rất nhiều người trong phòng thí nghiệm 102 đều đã hóa điên đi cắn xé khắp nơi, đây chắc là biểu hiện của bệnh dại, moị người ở gần chú ý hạn chế ra đường, đợi lực lượng y tế và cảnh sát ổn định lại..." Tên này chưa kịp nói xong thì liền bị một con zombie từ đâu nhảy tới vồ lại cắn xé tới tấp, khung hình tường thuật cũng bị quay chóng mặt rồi sau cùng góc nghiêng camera hướng về phía tên phóng viên đang bị một bầy zombie hung dữ xé xác, tiếng la hét khắp nơi trong màn ảnh ti vi, Trường Vĩnh nhíu mày liền tắt nó đi, sau đó tâm tình trở nên bắt đầu ngưng trọng, ban nãy con zombie kia vồ chụp tên phóng viên với tốc độ mà hắn cũng khá e dè, hắn có thể đối đầu với vài con cùng lúc nhưng mà nếu bị vây bắt thì chỉ có con đường chết, zombie khác với người, chúng không biết đau là gì, cũng không biết sợ, giống hệt như những tử sĩ quân đội, việc đối đầu với chúng rất bất lợi, hắn cũng chỉ đành trông chờ tác dụng của Hệ Thống Chư Thiên, vì hắn cũng không biết là thế giới này sẽ tăng độ khó đến mức nào, sẽ có một con quái thú zombie tiến lại đây giết hắn không chừng. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy hơi năng nề, nhưng hiển nhiên rất nhanh liền tỉnh tảo, dù sao những trường hợp nguy hiểm hắn gặp qua không thiếu. Không nghĩ ngợi gì nữa hắn liền đi ngủ dưỡng sức, mặc cho cả thế giới bên ngoài đang xảy ra rung chuyển.