Một ánh nắng chói chang từ buổi chiều tà hoàng hôn chiếu rọi lên mặt Trường Vĩnh, khi hắn từ từ hé mắt ra, đập vào mắt là một khu công viên trò chơi tấp nập người qua lại, đầy tiếng cười vui tai thút thít từ các đứa con nít vang vảng khắp nơi, khiến hắn cảm giác hơi thả lỏng, nhưng bất chợt nghĩ đến bản thân đã tiến vào một thế giới nào đó của Vô Hạn Ác Mộng Thế Giới nên liền nhanh chóng thu lại tâm tình. Được xưng là Vô Hạn Ác Mộng Thế Giới hiển nhiên không thể nào yên bình như bây giờ được, theo hắn đoán, có lẽ là chưa đến lúc bắt đầu.
"Kịch bản thế giới và nhiệm vụ đã được thêm vào, mời người chơi mặc niệm kiểm tra". Một âm thanh băng lãnh phát ra trong đầu Trường Vĩnh, đây là âm thanh từ Vô Hạn Ác Mộng Thế Giới. Từ giọng nói điện tử máy móc này hắn hoàn toàn không đoán được đây là sinh vật hay một chương trình máy tính đứng sau lưng thao túng, mục đích của việc này là gì hay tại sao hắn được chọn để vào đây.
Sau khi mặc niệm thì một bảng thông tin xuất hiện trước mặt Trường Vĩnh, thông qua phản ứng trôi chảy của những người xung quanh hắn thì có vẻ như chỉ mình hắn mới thấy thôi, tiếp đến hắn liền chú tâm đến nội dung phía trên.
Thế giới: Tận thế Zombie
Nhiệm vụ: Sống sót 1 năm
Phần thưởng: Không biết
Kịch bản: Phòng thí nghiệm 102 ở thành phố Z sau khi phát triển một loại thuốc tăng trưởng hồi phục hoạt tính tế bào liền thử nghiệm trên chuột, kết quả những con chuột gần chết lại trở nên linh hoạt dị thường, tuy nhiên chúng trở nên hung dữ hơn, trưởng ban thí nghiệm cho rằng đó có thể là một tác dụng phụ chỉ có ở trên động vật nên liền phớt lờ những lời cảnh báo từ chuyên gia, liền đem thuốc thử nghiệm trái phép trên một bệnh nhân đang mắc bệnh ung thư thời kì cuối, kết quả dẫn phát biến đổi thành zombie, đại dịch bắt đầu, nhân loại mau chóng thất thủ, kịch bản đếm ngược: 12 tiếng
"Zombie...sao." Trường Vĩnh âm trầm nghĩ, đối với các bộ phim về chủ đề zombie, hắn cũng đã xem qua, zombie trong đại đa số bộ phim tuy nguy hiểm nhưng di chuyển chậm chạp, chỉ cần lưu ý cẩn thận và tránh bị vây bắt thì cơ bản có thể sống sót, tuy nhiên một số ít bộ phim thì zombie có khả năng chạy nhảy khá kinh khủng, ẩn ẩn còn vượt qua cả trạng thái lúc còn là con người, điều này quả thật hỏng bét, hắn không cho rằng zombie ở nơi đây sẽ chậm chạp như vậy, nhìn lại kịch bản mô tả, những con chuột gần chết sau khi thử thuốc lại trở nên linh hoạt và hung dữ hơn, hiển nhiên tám chín phần nếu người biến đổi thì sẽ trở thành một zombie tương tự, không thể nào chậm chạp như rùa được, có lẽ vì thế mà kịch bản mô tả là nhân loại mau chóng thất thủ.
"Còn tốt, có 12 tiếng chuẩn bị, nhưng mà Hệ Thống Chư Thiên sau khi kích hoạt thành công liền không thấy đâu, không biết cách sử dụng chính thức là như thế nào." Trường Vĩnh trầm giọng suy tư, sau đó liền nghĩ đến nhiệm vụ hiện tại, rõ ràng, khởi nguồn zombie xảy ra ở phòng thí nghiệm 102 tại thành phố Z, theo lí mà nói hắn nên đến đó ngăn cản vụ thí nghiệm, chẳng phải là xong sao? Đừng đùa vậy chứ, đây là một thế giới xa lạ, hắn hoàn toàn không biết mình ở nơi nào chớ nói chi tìm ra được nơi đó, mà tất nhiên nhiệm vụ không thể nào có một lỗ hỏng như thế được, cho dù hắn có nói với người khác thì chắc chắn chả ai tin, trái lại còn mang rắc rối phiền phức cho bản thân, dù sao hắn ở thế giới này không có thân phận, một khi bị cảnh sát truy bắt thì mọi chuyện sẽ trở nên khó khăn.
Sau một lúc Trường Vĩnh liền chạy ra khỏi công viên, đi dạo trên một con hẻm, người nơi đây khá ít nhưng toàn dân nhìn có vẻ là giang hồ, khắp mình đều xăm kín hình rồng bay, hổ báo, trông rất khó chơi, và đang tụ tập nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng nghe đến từ chặt chém, người bình thường nhìn vào có lẽ sợ hú vía tránh xa nhưng đối với Trường Vĩnh thì cũng chỉ vậy mà thôi, dù cho hắn mới xuyên đến gần một tháng, nhưng với kinh nghiệm kiếp trước của hắn, xử lí những tên cắc ké thế này thì đơn giản.
Khi đi ngang qua bọn côn đồ, tình tiết nhảy ra chặn đường khiêu khích không hề xuất hiện, chẳng qua bọn chúng liếc nhìn Trường Vĩnh một thoáng thôi nhưng rất nhanh liền không bận tâm. Rất nhanh, Trường Vĩnh liền dừng bước tại một cửa hàng bán đầy vũ khí lạnh, một nơi khuất trong hẻm, hắn nghĩ chắc hẳn cảnh sát ở đây bị chủ tiệm mua đứt rồi mới dám bày bán ở đây được. Không nghĩ ngợi nhiều nữa hắn liền tiến vào trong, liền nhìn thấy một lão bản trung niên tứ tuần đang miệt mài sắp xếp những vũ khí đao kiếm sắc bén lên kệ. Ông ta cũng chú ý đến Trường Vĩnh đi vào nên dừng hành động lại và đi ra ngoài nghênh đón, cười cười nói:
"Chào mừng chàng trai trẻ, không biết cậu đến đây để làm gì." Lão ta vừa nói vừa đưa tư thế mời chào.
Trường Vĩnh thấy thời gian cấp bách, nghe vậy thì không kiên nhẫn nói:" Ta muốn một thanh kiếm vừa tay, có độ bền cao, sắc bén tột cùng, không biết ông có đáp ứng được không."
"Ha ha, vậy cậu đến đúng chỗ rồi, đương nhiên đáp ứng được yêu cầu này, chỉ là không biết..."
"Tiền không thành vấn đề, mau lấy hàng ra nhanh đi." Trường Vĩnh ngắt ngang lời lão ta, thể hiện ra rằng rất có tiền, điều này khiến lão yên tâm, liền bảo Trường Vĩnh đợi một lát. Không lâu sau lão ta từ nhà kho lấy ra một thanh kiếm sắt nhìn trông có vẻ rất tốt, lão ta nhìn nó với một ánh mắt tự hào và giới thiệu thanh kiếm này:" thanh kiếm này phải nói là bảo vật mà ta sưu tầm được trên chợ đen, lưỡi kiếm này được đúc từ sắt nguyên chất kết hợp với nhiều loại hợp kim siêu bền, không nói chém sắt như chém bùn nhưng mà chém người thì miễn bàn, một kiếm đủ lực chắc chắn chẻ người ra làm đôi cũng dư sức, chậc chậc..."
Trường Vĩnh không hứng thú nghe lão khoe khoang, liền lấy tay giật mạnh thanh kiếm, lão ta liền sững sờ nhưng rất nhanh liền cười cười nói:"À chàng trai, số tiền là..."
"Cút, ta từ đầu nói là muốn chứ không phải mua." Trường Vĩnh thốt lên lạnh lùng, liền chú ý đến gương mặt lão ta dần trở nên phẫn nộ. Lão ta liền lén lút lấy chủy thủ từ tay áo ra nhưng chưa kịp làm gì thì đã thấy góc nhìn như bị chia thành hai nửa chênh lệch
"Phốc! Phốc!"
Rõ ràng Trường Vĩnh đã dùng thanh kiếm chém làm đôi lão ta, máu lẫn nội tạng phun ra tung tóe, phún đi khắp nơi trong cửa hàng, Trường Vĩnh rất nhanh né được, nhưng trong ánh mắt ngoài thanh lãnh ra thì cũng chả có tí dao động, hiển nhiên việc giết người đối với hắn không có gì lạ, ở thế giới này, hắn chỉ là khách qua đường, sớm muộn cũng sẽ rời khỏi nên cũng không cần thiết kiêng kị, và dù sao thế giới này cũng sắp tận thế đến nơi, chả ai quan tâm một việc nhỏ thế này.
Sau khi dùng tay vẩy kiếm để làm văng máu tươi của gã lão bản ra khỏi thân kiếm, Trường Vĩnh liền thu kiếm lại và nghênh ngang rời khỏi.