Chương 2: Cốt truyện bắt đầu (1)
Đã từng có cơ hội mà không biết quý trọng, nếu sớm biết mình sẽ xuyên qua, Tô Viễn sẽ lập tức, ngay lập tức, bằng mọi giá chạy đến nhà tác giả, kề đao lên cổ hắn, bắt hắn ra chương!
Không biết hướng đi cuối cùng của cốt truyện, cũng không thể bày mưu tính kế cho tương lai, không biết kết cục, bất cứ lúc nào đều có thể tử vong...
Mọi thứ giống như được định sẵn, sống trong thế giới như vậy, ngay cả sống chết cũng không tự do, nói không chừng sau khi chết sẽ hóa thân thành quỷ nô, bị lệ quỷ chi phối, không được yên ổn.
Ngẫm lại làm cho người ta cảm thấy cuộc sống này thật tăm tối, sống còn không bằng tự sát, để cho mình chết một cách sảng khoái còn tốt hơn làm quỷ nô...
Thật không ngờ, vận mệnh tối tăm này dường như xuất hiện biến chuyển.
Phúc lợi dành cho người xuyên không xuất hiện!
Giống như đưa ra bồi thường cho vận mệnh, Tô Viễn nhận được một cái hệ thống, chỉ cần ký kết là có thể đạt được hệ thống lệ quỷ.
Hệ thống như này mà đặt ở thế giới khác chỉ sợ người ta sẽ tránh không kịp, dù sao dựa theo thế giới trước khi Tô Viễn xuyên qua mà nói: quỷ là vật không cát tường, là một vật tập hợp mười tám năng lượng tiêu cực gồm bần tiện, suy bại, bi ai, tai họa, ô danh, tàn độc, hôi thối, đau đớn, bệnh chết, chết trẻ, cô độc, dâm tà, vọng tưởng, xui xẻo, bệnh tật, nhập ma, là âm khí tụ thể.
Nhưng việc ký kết này có một điều kiện tiên quyết, nhất định phải thực hiện ở nơi lệ quỷ xuất hiện, hơn nữa còn phải là lệ quỷ hồi sinh, lệ quỷ bị ngự quỷ giả khống chế không cách nào tiến hành ký tên, mỗi lệ quỷ bên người chỉ có thể ký được một lần, không thể lặp lại.
Nguy hiểm tiềm tàng trong này không cần nói cũng biết, bởi vì lệ quỷ không phải là thứ mà người bình thường có khả năng đối phó, chỉ cần bạn phù hợp với quy luật giết người của nó thì khó có thể thoát khỏi rủi ro tử vong, cho dù là ngự quỷ giả cũng hiếm có ngoại lệ.
Dù sao trong cơ thể ngự quỷ giả cũng tồn tại lệ quỷ, sớm muộn gì cũng phải đối mặt lệ quỷ hồi sinh.
“Nào, sủi cảo của cậu xong rồi.”
Lúc này, ông chủ tiệm bưng một bát sủi cảo nóng hổi tới, cắt đứt suy nghĩ của Tô Viễn, anh ta nhìn theo ánh mắt Tô Viễn phát hiện Tô Viễn đang nhìn chằm chằm cổng trường trung học số 7, ông ta vẫn cho rằng Tô Viễn là trường này đi ra, không khỏi cười nói: "Cậu cũng từ trong trường này đi ra ngoài đúng không, hầy, năm tháng không chờ đợi con người, mới chớp mắt mà đã trôi qua lâu như vậy."
Tô Viễn nghe ông chủ tiệm nói, hắn chỉ mỉm cười mà không trả lời, hắn ngàn dặm xa xôi đi tới thành phố Đại Xương cũng không phải vì chỉ để ngắm cổng trường.
Đương nhiên Tô Viễn cũng có mục đích của mình.
Muốn sống sót trong một thế giới lệ quỷ hoành hành, khắp nơi đều quỷ dị này, tất nhiên phải dựa vào nhân vật chính. Bất kể là ở thế giới nào, ai cũng có thể xảy ra chuyện, ai cũng có thể chết, duy chỉ có nhân vật chính không thể chết, cũng sẽ không chết, bởi vì nhân vật chính mà chết thì toàn bộ câu chuyện sẽ không thể tiếp tục, cho nên dưới hào quang chiếu rọi, nhân vật chính vĩnh viễn sẽ không chết, cho dù chết thì cũng có thể đứng lên nhảy nhót.
Đây là kinh nghiệm mà Tô Viễn đúc kết sau nhiều năm đọc sách.
Cho nên muốn sống sót trong thế giới khủng bố này, nhất định phải ôm tốt đùi nhân vật chính. Đúng vậy, mục đích chuyến đi lần này của Tô Viễn chính là ôm đùi Dương Gian.
Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than ngày tuyết rơi, nếu chờ đại danh quỷ nhãn của Dương Gian truyền khắp nơi rồi mới đến nương nhờ, chẳng bằng thừa dịp đối phương còn chưa vùng dậy chạy đến soát đầy cảm độ hảo cảm!
Tô Viễn không hề có suy nghĩ giết chết nhân vật chính, đùa gì chứ, nếu nhân vật chính chết đi thì hắn biết ôm đùi ai đây, chẳng lẽ đợi sau này gặp phải lệ quỷ có trình độ khủng bố cao siêu sẽ tự mình đối phó sao?
Hắn cũng không có loại tinh thần đại nghĩa diệt thân.
Sủi cảo nóng hổi nằm trên bàn tỏa ra mùi thơm, nhưng Tô Viễn lại không hề cảm thấy thèm ăn. Hắn đã ngồi xổm ở phụ cận trường học này ba ngày, nhưng mà vẫn không thể đợi được tung tích quỷ gõ cửa, điều này khiến hắn không hỏi thấy sốt ruột.
Hắn đã tìm thấy Dương Gian, nhưng Dương Gian mà không có quỷ nhãn thì cũng vô dụng. Hắn thuần túy là một người bình thường gầy yếu mà thôi, chỉ cần có chút năng lượng linh dị là có thể dễ dàng giết chết hắn, đó không phải là đùi Tô Viễn cần.
Người hắn cần chính là đội trưởng Dương Gian khống chế quỷ nhãn, quỷ thủ, còn có quỷ ảnh không đầu.
Thời cơ chưa tới...
Nghĩ đến đây, Tô Viễn không khỏi nheo mắt lại, cúi đầu nhìn về phía hai tay mình. Hắn đeo một đôi găng tay màu đen bao chặt đôi tay, không chỉ vậy, hắn còn mặc bộ quần áo dài tay, đi giày thể thao màu đen, bao bọc cả người kín mít.
Thật ra mặc trang phục như này trong mùa hè oi bức rất hấp dẫn ánh mắt người khác, chẳng qua Tô Viễn đã quen rồi.
Bởi vì trên người hắn có một bộ phận thuộc về lệ quỷ.