Chương 12: Bức Hoạ

Trần Mộc đại hỉ, vội vàng thu hồi bức họa tác, cất kỹ bút mực. Quát một tiếng với gã tiểu nhị ở Như Ý Trai, nhờ gã hỗ trợ chuyển cái bàn này vào rồi hắn nhanh chân đuổi theo Lý quản gia.

Cũng không biết là vẽ ai đây.

Chẳng lẽ Lý quản gia có người thân nào ở phường An Nhạc sao?

Không đúng, chắc có thể là mỹ nhân mà Vương đại thiếu gia giấu đi.

...

Trần Mộc mang theo họa tác Tiểu Thiến rời đi, những người vây xem cũng giải tán.

Chẳng biết từ lúc nào mà lão Nghiêm họa sư đã đi ra Như Ý Trai, còn đứng ở trước bàn trầm mặc không nói.

“Nghiêm lão, quy củ cũ sao?” Một gã tráng hán xuất hiện sau lưng lão ta.

“Không thông qua Diệu Họa Phường của chúng ta mà dám bày quán vẽ tranh ở chỗ này, tên tiểu tử này thích ăn đòn a.”

Một gã hán tử nhỏ gầy khác cũng cười hắc hắc nói tiếp: “Xin Nghiêm lão cứ yên tâm, với loại lăng đầu thanh này, đánh cho một trận là hắn liền biết quy củ là ngay.”

Nghiêm họa sư đã trà trộn ở phường An Nhạc này cả đời rồi.

Lúc còn trẻ đã vẽ bức họa cho người ta, bởi vì họa kỹ xuất chúng nên danh tiếng vang xa.

Diệu Họa Phường coi trọng kỹ nghệ, xuất ra đủ loại thủ đoạn để ép buộc lão ta gia nhập.

Sau đó kỹ nghệ của lão ta tăng lên nhiều, dần dần ở Diêu Họa Phường đứng vững gót chân.

Sau khi nhận được đủ chỗ tốt thì lão ta đã chung một giuộc với Diệu Họa Phường, khống chế luôn việc kinh doanh họa tác ở phường An Nhạc này.

Rất nhiều thư sinh bán tranh kiếm sống đã bị hắn ép buộc gia nhập vào Diệu Họa Phường bán mạng, còn không còn bị lão dùng thủ đoạn đuổi đi.

Nghiêm họa sư nhìn chằm chằm cái bàn dài vừa bày họa tác rồi trâm ngâm, đột nhiên lão nói: “Thăm dò lai lịch của hắn, nếu như không có bối cảnh thì tìm cơ hội đánh gãy hai tay của hắn.”

Hai người một cao một thấp liếc nhau, lão già này định phế luôn tên thư sinh kia a.

“Vâng.” Hai người vội vàng gật đầu.

Nghiêm họa sư hài lòng gật đầu, suy nghĩ đến bức họa giống người thật như đúc kia liền hừ lạnh một tiếng.

Vẽ rất tốt, nhưng mà nó quá tốt rồi.

Làm cho lão ta cũng không tài nào bắt chước được.

Khi loại người này gia nhập vào Diệu Họa Phường thì chính là đang uy hiếp hắn.

Lão đã vẽ tranh ở Diệu Họa Phường nửa đời người, làm mưa làm gió đã lâu, lão cũng không muốn lúc già rồi còn bị người ta ném đi.

“Chỉ có thể phế ngươi mới được a.”

...

Trần Mộc nhanh chân đi theo Lý quản gia rời khỏi phường An Nhạc.

“Không phải ở phường An Nhạc sao? Chẳng lẽ Vương đại công tử kim ốc tàng kiều, nuôi tiểu thiếp ở bên ngoài à?

Hai người lên xe ngựa dọc theo khu chợ phía đông rồi chạy thẳng hướng vào nội thành.

Ngồi trên xe, Lý quản gia kiệm lời ít nói, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, Trần Mộc cũng không tiện đáp lời nên chỉ đành mở cửa sổ ngắm phong cảnh.

Từ từ thì kiến trúc ở hai bên đã bắt đầu trở nên có quy tắc. Người lui người tới cũng thay đổi cách ăn mặc.

Mặt đường trải đầy đá xanh, phòng ở cũng từ nhà nhỏ tiểu viện thay đổi thành nhà cao cửa rộng.

Ước chừng một khắc đồng hồ sau, hai người tới trước một cánh cổng chính được sơn đỏ.

Trần Mộc nhận ra nơi này, đây là đại viện của Vương gia, là chủ của cái nhà mà hắn đang mướn.

Là vị tiểu thư nào của Vương gia cần vẽ bức họa sao?

Nhưng mà phải đến lúc kết hôn thì người trong nhà mới chuẩn bị một bức chân dung để đi ra mắt a.

Lý quản gia có khả năng cao là đi tìm Nghiêm họa sư.

“Haha, như vậy xem như mình đã đoạt mối làm ăn của lão già kia rồi nhỉ?” Trần Mộc vui vẻ suy nghĩ.

Đi theo Lý quản gia bước vào cửa.

Dọc đường có đủ loại giả sơn giả thủy, đình đài lầu các, làm cho Trần Mộc cảm khái một phen, không hổ là gia đình giàu có.

Sau đó hắn liền bị Lý quản gia đưa đến nội viện, bảy tám tên nha hoàn nô bộc đang chờ ở sân vườn.

Có người bưng chậu nước, có người cầm khăn mặt, có người xách hộp cơm.

Vừa đi vào trong phòng thì có một mùi thuốc dày đặc xông thẳng lên mũi.

Tiểu thư của gia đình này bị bệnh sao?

“Thiếu gia, họa sĩ tới rồi.” Lý quản gia đi đến trước mặt của một người đàn ông trung niên rồi cung kính nói.

“Hắn?” Trung niên nhân nghi ngờ nhìn Trần Mộc một cái.

Lý quản gia lấy ra bức họa tác mà Trần Mộc đã vẽ rồi trải ra để người đàn ông trung niên này quan sát.

“Cũng được, vậy liền bảo hắn vẽ đi.” Đôi mắt của người đàn ông trung niên sáng lên, hài lòng gật đầu.

“Đi theo ta.” Lý quản gia vẫy tay với Trần Mộc rồi đi vào trong phòng.

“Đây là lão gia nhà ta, mời Trần công tử vẽ một bức họa.”

Lý quản gia ra hiệu với Trần Mộc rồi nhìn về phía giường, nhỏ giọng nói: “Lão gia bệnh nặng, vạn nhất gặp bất trắc thì cũng phải lưu lại một phần tướng mạo để hậu nhân chiêm ngưỡng.”

Trần Mộc ngơ ngác nhìn sang thì thấy một lão già có sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh đang nằm ngửa mặt trên giường hôn mê bất tỉnh.

“Bút mực thượng đẳng đã được chuẩn bị xong, mau vẽ đi.”

Trần Mộc: “...”

Đây... Đây là để cho mình vẽ di ảnh sao?

Mấy cô em xinh tươi của mình đâu?