Những kỹ năng trên tấm màn hình xám này chỉ cần bước sang nhị giai thì sẽ phát sinh chất biến.
Giống như thư pháp, chỉ nhìn kết cấu kiểu chữ thì nhập môn nhị giai và nhất giai đỉnh phong cũng không có gì khác nhau cho lắm.
Nhưng khi xem kỹ lại toàn bộ, chữ nhị giai sẽ có thêm một chút ý vị đặc thù.
Trước đây khi hắn chép kinh cho Thanh Phong quán, mấy quyển kinh văn sau cùng rõ ràng có thêm một chút khí chất phiêu miểu.
Chỉ nhìn kiểu chữ liền khiến cho người ta cảm thấy quyển đạo kinh này rất huyền diệu.
Bức họa cũng giống như vậy, khi năng lực nhập môn nhị giai thì trong đầu hắn có thêm rất nhiều tri thức.
Lúc vẽ khuôn mặt thì trong não hắn sẽ xuất hiện rất nhiều hình dạng của những gương mặt khác nhau.
Khi vẽ mắt thì sẽ có mắt phượng, cặp mắt đào hoa, mắt tam giác, mắt ngập nước,... xuất hiện ở trong bộ não của hắn.
Phác họa xong phần mũi thì sẽ xuất hiện đủ loại tri thức về cách bố cục ngũ quan.
Chỉ cần một người nói đủ rõ ràng thì hắn có thể vẽ ra một bức họa giống đến bảy tám phần.
Không chỉ như vậy, những cách phối màu khác nhau cũng nằm trong đầu hắn hết rồi.
Thuốc màu dùng để phòng côn trùng chống phân hủy, bảo tồn vĩnh cửu, thậm chí là ẩn hình biến sắc hắn đều biết một chút.
Trần Mộc chải chuốt lại tóc, cạo râu sạch sẽ, thay một bộ quần áo khác, ôm bút mực giấy nghiên và bộ họa tác mà hắn mệnh danh là Tiểu Thiến kia rời nhà đi thẳng đến phường An Nhạc.
...
Phường An Nhạc, Như Ý Trai.
Trần Mộc tìm chưởng quỹ rồi giao 3 đồng tiền cho đối phương để thuê bàn ghế và thời gian sử dụng đất trống 1 ngày.
Như Ý Trai chính là một trong bốn tòa tửu lâu đỉnh cấp của phường An Nhạc.
Át chủ bài của quán là những món ăn chay trang nhã, tửu quán này am hiểu nhất là các loại dược thiện ôn dưỡng bài độc.
Ngoài những khách làng chơi không thiếu tiền ra thì tất cả ca cơ ở thanh lâu đều đến đây để đặt cơm.
Các ca cơ sẽ không tùy tiện xuất đầu lộ diện, nhưng các ca cơ luôn có nô bộc hạ nhân của bản thân.
Trần Mộc không có tên tuổi, muốn nhanh chóng nổi tiếng thì cách duy nhất là phải để cho khách hàng thấy được tác phẩm của mình.
Mục tiêu mà hắn nhắm đến chính là những nô bộc của các ca cơ kia.
Trong lúc hắn đang hí hoáy bày bàn ghế thì bóng dáng quen thuộc của một lão già đang ung dung đi vào Như Ý Trai.
Chỉ là lão ta vừa vào cửa thì lại lui ra ngoài, dò xét Trần Mộc một chút rồi giống như cười mà không phải cười nói: “Tiểu ca nghĩ rõ rồi sao? Thật sự muốn vẽ tranh ở đây à.”
Lão này thì chính lão họa sĩ mà lúc trước Trần Mộc gặp được.
Sau đó Trần Mộc tìm người nghe ngóng qua rồi, lão ta họ Nghiêm, là một họa sĩ rất có tiếng, lão ta đang trà trộn ở phường An Nhạc này cả đời rồi nên có rất nhiều khách quen là ca cơ tìm đến lão để nhờ vẽ bức họa.
“Kiếm miếng cơm ăn thôi.” Trần Mộc bình tĩnh nói.
“Biết ta là ai sao?” Nghiêm họa sư hỏi.
“Nghiêm lão là họa sĩ bậc thầy, là thượng khách của các ca cơ.” Trần Mộc trả lời.
“Xem ra ngươi còn không biết ta là ai.” Nghiêm họa sư cười đắc ý: “Không sao cả, rất nhanh thì ngươi sẽ biết thôi.”
Nói xong rồi thản nhiên đi vào Như Ý Trai ăn cơm.
Vẻ mặt của Trần Mộc mờ mịt.
Lão ta không phải là Nghiêm họa sư sao?
Còn có thân phận đặc thù nào khác nữa à?
Thấy dòng người ở Như Ý Trai tăng lên nhiều, Trần Mộc liền kìm nén lại sự nghi hoặc của mình.
Sau khi dọn xong bàn ghế, đem bức tranh Tiểu Thiến bày trên bàn rồi dùng nghiên mực và đồ chặn giấy đè lên góc cạnh, Trần Mộc tự tin ngồi sau bàn chờ đợi.
Hắn vốn là muốn treo bức họa này lên để trông càng thêm bắt mắt.
Đáng tiếc là hắn không có tiền.
Lúc này đã là xế trưa, đây là thời gian mà tất cả các ca cơ đã bắt đầu rời giường ăn cơm.
Tất cả nha hoàn nô bộc đều từ trong thanh lâu ra ngoài, đi hướng cửa hàng son phấn, tiệm vải và tiệm nữ trang. Như Ý Trai cũng có một nhóm người qua lại.
Những người này liếc mắt nhìn thấy bức tranh trên bàn của Trần Mộc.
Bức họa được vẽ rất sống động, tương tự với ảnh chụp nên trong nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Chỉ trong chốc lát, cái bàn của Trần Mộc đã vây quanh một đoàn người.
Có kẻ thông minh đã nhanh chóng nhận cơm hộp rồi chạy trở về.
Trần Mộc nhìn xem bóng lưng của những nha hoàn đang nhanh chóng rời khỏi, trong lòng hắn lại vui vẻ vô cùng.
Xem ra chẳng mấy chốc nữa mình sẽ khai trương.
Hơn nữa, nha hoàn vừa rồi cũng rất xinh đấy.
Vậy ca cơ mà nàng phục vụ cũng sẽ không kém bao nhiêu.
Không chỉ có thể kiếm tiền mà còn có thể nhìn xem những nàng ca cơ xinh đẹp.
“Con đường mà mình lựa chọn thật là chính xác.”
Còn chưa đợi được những nha hoàn xinh đẹp kia quay lại thì có một lão già trước tìm tới cửa.
“Lý quản gia?” Trần Mộc nghi hoặc hỏi.
“Ngươi vẽ?” Lý quản gia vẫn giữ cái bộ mặt lạnh như tiền kia, lời nói cũng ngắn gọn dứt khoát.
“Là ta vẽ.” Trần Mộc thành thật trả lời.
“Đi theo ta.” Lại liếc nhìn bức họa sinh động như thật trên bàn, Lý quản gia thản nhiên nói.
Đây là... khai trương sao?