Chương 31: Chương 31: Ảnh đế!

"Canh trứng ngon không hả ba vị? Nhìn lòng trứng đen thế thôi, nhưng nó có tác dụng tăng hiệu quả vượt tâm ma. Nếu thấy ngon thì cứ nói, ta sẽ múc thêm một bát nữa cho." Trần Bình Nhật cười ha hả hỏi ba tên khoác hắc sắc áo choàng,

Tuy hắn là người bị bọn hắn đánh trước, sỉ vả, coi thường. Nhưng Trần Bình Nhật vẫn là người biết kính trên, nhường dưới. Chứ không phải hắn day dứt, thay cho hành vi cưỡng chế đoạt tâm ma trứng ra khỏi ba tên khoác hắc sắc áo choàng.

"Ngon! Ngon lắm! Đạo hữu ngươi thả ta đi được chưa?" Tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ ba chỉ biết cắn môi trả lời, hắn nén cục tức theo từng thìa canh trứng, hy vọng xa vời về một ngày trả thù.

Đáng lẽ ra bây giờ hắn đã vượt qua tâm ma kiếp, kiếm cơ hội chạy trối chết về tổ chức rồi. Nhưng do sau một cái bàn tay lớn Trần Bình Nhật nắm tới lấy tâm ma trứng rời khỏi não hải của hắn. Khiến Tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ ba, trong lúc đột phá quan trọng bị ngắt đoạn. Hắn thất thần một lúc, dừng lại tải xem chuyện gì đã xảy ra. Nhìn thao tác tay của Trần Bình Nhật dễ dàng tách bỏ tâm ma trứng khỏi não hải mình, như cầm lên một quả trứng gà một dạng.

Kiến thức kỳ quái này, quá mức lạ. Làm tên lão giả thứ ba khó mà tiếp thu được. Tải xong hết quá trình Trần Bình Nhật tác động qua mình. Hắn kinh ngạc trợn trắng dã hai con mắt, miệng phun máu tươi như suối, ngã từ trên thanh phi kiếm xuống.

Cảnh giới Hóa Anh cảnh sơ cấp, hắn vừa may mắn đột phá thành công, nó dần dần rớt xuống Biến Đan cảnh đỉnh phong, Biến Đan cảnh cao cấp thấp, Biến Đan cảnh trung cấp cao... Biến Đan cảnh sơ cấp thấp. Tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ ba rạn nứt đạo tâm. Và do hắn sốc quá mức, tụt hẳn một cái đại cảnh giới, tóc mới đen lại giờ bạc trắng hơn cả lúc ban đầu. Khuôn mặt đã già thêm vài chục tuổi như các ông bác cao niên.

Mà hai tên đồng bọn khoác hắc áo choàng cũng chẳng khá hơn tên khoác hắc sắc áo choàng thứ ba là bao. Bọn hắn cũng gần độ qua ma kiếp thành công thì nhờ một cái bàn tay của người tốt nào đó. Làm cho căn cơ vững chắc, đạo tâm kiên định của bọn hắn trở lên bất ổn, vỡ nát.

Hai tên khoác hắc sắc áo choàng thứ nhất, và thứ hai đáng thương, kịch liệt tụt một cái đại cảnh giới. Tên thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng thứ nhất, tu vi nhanh chóng tụt xuống Luân Khí cảnh sơ cấp thấp. Hắn không còn là cảnh giới Biến Đan để có thể cưỡi phi kiếm ngự không, hắn cứ thế mà rơi tự do từ trên trời xuống hầm ngục Minotaur.

Còn tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ hai, cảnh giới cũng rớt xuống Biến Đan cảnh sơ cấp thấp. Song hắn lại là tên ổn nhất trong cả ba, hắn đạo tâm tuy vỡ nát, cảnh giới tu luyện nhiều năm rơi xuống thê thảm như vậy. Đổi lại sự đả kích kiến thức tu luyện lần này, lại giúp cho tên lão giả thứ hai ngộ ra chân lý, qua từng thìa canh cà chua tâm ma trứng của Trần Bình Nhật.

Tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ hai đập bàn lẩm bẩm: "Kiến thức tu luyện trước giờ ta học chỉ là rác rưởi, bất hợp lý. Chỉ có phản lại tính lô gíc tu luyện thì sớm một ngày ta sẽ siêu thoát."

Tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ hai bị nhiểm Virus Trần Bình Nhật kích động, hét to, cười tà đạo như tỉnh ngộ: "Ta ngộ rồi! Ngộ rồi! Hà Hà Hà Hà!" Hắn động tác tay không quên vừa uống một ngụm thìa canh tâm ma trứng, vừa giơ thìa lên chỉ ông trời, đem uất hận dồn nén bấy lâu này nói""Thiên Đạo rắm chó! Quy tắc rắm chó! Lôi kiếp rắm chó. Giờ ta đã biết cách vượt qua lôi kiếp dễ dàng, tâm ma kiếp cũng lấy ăn đi. Thì siêu thoát còn có là cái khỉ gì chứ?"

Nghe tên lão giả khoác hắc áo choàng thứ hai bị Trần Bình Nhật đả kích đến điên điên, khùng khùng. Hai tên khoác hắc sắc áo choàng đen, đồng bọn hắn liền ôm mặt, chỉ muốn tìm một cái hố chui mặt vào trong.

Tên thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng thứ nhất cũng không còn giữ được vẻ kiêu ngạo nữa, hắn vuốt vuốt khuôn mặt lão hóa của mình, ngậm ngùi thương cảm nhìn đồng bọn, tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng thứ hai nói: "Mặc dù ngươi từng có sát ý, giết ta đoạt bảo. Nhưng nhìn ngươi tâm cảnh bây giờ không ổn định, ta cũng không lỡ lòng nào, báo cao hết sự thật cho thủ lĩnh. Thôi thì để ta xem, xem có cách nào xin từ ngài ấy lọ đan dược bình phục tâm cảnh không. Còn tiền bối ngài xin tha cho chúng ta một con đường, mai sau tất có hậu tạ."

Tên thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng thứ nhất, giả vờ hối lỗi bóp phù gọi viện trợ. Diễn kịch cùng hai tên lão giả khoác hắc sắc áo choàng đen thứ hai và thứ ba.

[Cộng thêm 557 điểm hận thù từ Nhất Long]

[Cộng thêm 652 điểm hận thù từ Nhất Long]

[Cộng thêm 558 điểm hận thù từ Nhất Long...]

[Cộng thêm 387 điểm hận thù từ Hà Bà Mập]

[Cộng thêm 666 điểm hận thù từ Hà Bà Mập]

[Cộng thêm 589 điểm hận thù từ Hà Bà Mập...]

[Cộng thêm 612 điểm hận thù từ Cao Bá Trung]

[Cộng thêm 739 điểm hận thù từ Cao Bá Trung...]

"...."

Nếu không có thông báo điểm hận thù đang không ngừng tăng lên, gần cán mốc 4 triệu điểm hận thù. Thì Trần Bình Nhật đã tin sái cổ ba tên khoác hắc sắc áo choàng rồi. Giờ mà ai nói với hắn, tổ chức của ba tên khoác hắc sắc áo choàng là công ty đào tạo diễn viên chuyên nghiệp còn tu luyện giả gì đó chỉ là phụ họa. Trần Bình Nhật chắc chắn tin một trăm phần trăm.

Cmn! Các ngươi thật sự là ảnh đế sao? Diễn xuất quá chuyên nghiệp rồi.

Trần Bình Nhật thầm nghĩ, cảm thán về sự phối hợp của ba tên khoác hắc sắc áo choàng. Biết được sự thật, hắn cũng không định làm một cái ngu người, tiếp tục nghe bọn hắn mồm mép.

Ánh mắt tắt nụ cười, Trần Bình Nhật không do dự, vận chuyển chân nguyên, dùng trảm long kiếm đâm phế đan điên của ba tên khoác hắc sắc áo choàng.

Dẫu hắn có từng giết qua rất nhiều goblin, nhưng Trần Bình Nhật vẫn còn đạo đức của con người hiện đại. Hắn chưa quá mức muốn giết bọn hắn đến tận xương tủy, hắn vẫn là nương tay chỉ phế đi đan điền của ba tên khoác hắc sắc áo choàng đen.

Dù cho đạo đức của mình giữ lúc này chỉ là giả tạo. Trần Bình Nhật vẫn muốn giữ một phần người của mình nhiều hơn phần con. Hắn từ lúc sống đến nay, đã cảm nhận thoang thoáng qua về luật nhân quả.

Hắn cũng hiểu, và không muốn phải dây dưa quá nhiều vào phần nhân quả. Lên bớt đổ máu đến đâu hay đến đó, Trần Bình Nhật chấp nhận một phần tính cách nhu nhược, hiền khô của mình, như những gì tâm ma trứng đã nói trúng tim đen.

"Khụ! khụ! Sao ngươi còn chưa giết ta đi?" Tên thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng thứ nhất, bị đâm phế đan điền trong nháy mắt, mất hết tu vi. Hắn bất ngờ, không thể diễn kịch nữa, hơi thở nặng nề, ánh mắt căng thẳng ghim chặt vào Trần Bình Nhật hỏi.

Trần Bình Nhật nghĩ mấy tên tu luyện giả bọn hắn thật khùng với giỏi tìm đường chết. Thọ dương còn dài từ từ tu luyện lại đột phá còn không phải tốt hơn sao? Cứ đòi chém cái gì mà chém. Hắn chẳng biết phải đáp ứng kiểu gì cho tên thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng thứ nhất.

Song Trần Bình Nhật chưa kịp trả lời thì cảnh báo A.I hệ thống vang lên.

[Nguy hiểm, nguy hiểm yêu cầu túc chủ trở về trong ba mươi giây. Một tu luyện giả cao hơn anh ba đại cảnh giới chuẩn bị tiếp cận trong hai phút.]

[Cưỡng chế kích hoạt cổng dịch chuyển trở lại thế giới chủ. Điểm đến Thượng giới tầng 470 với tên gọi "Trái Đất", tọa độ Đất nước Việt Nam, Hà Nội. Thành phố X, nhà bếp túc chủ. Đếm ngược dịch chuyển trong mười giây]

"Các ngươi còn gọi người, không nhũng thế còn rất trâu nữa!" Trần Bình Nhật trợn tròn hai con mắt, không ngờ tới kêu lên.

"Cuối cùng vẫn bị ngươi phát hiện, chuẩn bị chết đi tên? tên? Mà ngươi tên là gì ta cũng chưa cần thiết phải biết. Chào mừng chuẩn bị trở thành món quà cho thủ lĩnh đang đến của chúng ta mới đúng chứ." Tên thiếu niên khoác hắc sắc áo choàng cười mỉm, xấu xa vui sướng trả lời.